"Nhỡ người ta có chuyện gì quan trọng thì sao?"
An Noãn thân mật kéo cánh tay của ông cụ Thẩm, nũng nịu, "Có quan trọng hơn nữa cũng không sánh bằng chuyện ở bên ông ngoại của cháu."
"Cái con bé này, càng ngày càng biết dỗ người khác."
Mặc dù nói vậy nhưng khóe miệng ông cụ lại nâng lên rất cao, chứng tỏ ông đang vô cùng vui vẻ.
"Cháu gái, hôm nay đi gặp ông cụ Mạc rồi, cháu cảm thấy người nhà bên đấy thế nào?"
An Noãn suy nghĩ một chút rồi bĩu môi: "Không thích."
"Sao lại không thích? Người nhà bọn họ bắt nạt cháu à? Hay là trước kia từng bắt nạt cháu?"
"Không có nguyên nhân gì cả ạ, cháu không thích là không thích thôi, cháu chỉ thích ở bên cạnh ông ngoại, chỉ có ông ngoại và bác là yêu cháu."
Ông cụ Thẩm vui vẻ nắm chặt tay cô, tiếng nói trầm thấp của ông vang lên, "Cháu biết thế thì tốt, trên đời này sẽ không có người nào thương cháu hơn ông ngoại đâu. Mọi quyết định mà ông làm cho cháu cũng đều vì muốn tốt cho cháu cả, về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm trái lời ông nữa."
An Noãn kéo cánh tay ông, cô dựa đầu lên vai ông và nói với giọng nhỏ nhẹ, "Ông ngoại, ông biết không? Nhiều năm về trước cháu đã từng ngồi tù."
"Ông biết." Cảm xúc của ông cụ Thẩm hơi nặng nề.
"Vậy ông có biết là ai đã hại cháu phải vào tù không?"
Ông cụ Thẩm thở dài, "Cháu gái, ông ngoại biết cháu muốn nói gì, chuyện năm đó đã qua rất lâu rồi, người phụ nữ hại cháu cũng đã bị điên, ông và bác hai của cháu đều không định tiếp tục truy cứu chuyện đó nữa."
"Không, người hại cháu là Mạc Trọng Huy, chính anh ta đã tống cháu vào tù, và chính anh ta đã hại chết ba cháu."
Ông cụ Thẩm ôm chặt cô, thở dài: "Cháu à, quá khứ đều đã qua rồi, nói đúng ra, người hại cháu thành như vậy chính là ông ngoại, vì ông không sớm tìm cháu trở về. Nếu như trước kia ông đưa cháu về bên ông thì cháu sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Mỗi lần nhớ tới chuyện đó, lòng ông ngoại lại như bị kim đâm, thương cháu vô cùng."
"Ông ngoại, cháu không trách ông, cháu chỉ muốn nói cho ông biết, cháu và Mạc Trọng Huy đã từng đến với nhau, nhưng cái giá phải bỏ ra quá lớn, hi sinh vài sinh mạng, còn làm một người bị điên, cho nên, đời này cháu không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh ta nữa."
Lông mày của ông cụ nhăn lại. "Cháu gái, quá khứ là quá khứ, hiện tại cháu đã về nhà họ Thẩm, có ông và các bác của cháu bảo vệ, không một ai có thể làm cháu tổn thương, chỉ cần ông nói một câu để cháu và Huy kết hôn, bên nhà họ Mạc sẽ không có ai dám đứng ra nói một chữ không, thậm chí họ còn vỗ tay hoan nghênh nữa là đằng khác. Nhưng ông ngoại rất coi trọng Huy, ông đã nhìn thằng bé đó lớn lên, tính cách nó chững chạc, giờ cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, mà quan trọng nhất là nó yêu cháu, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tất cả chúng ta đều có thể nhìn thấy nó rất thật lòng với cháu, ông ngoại hi vọng cháu có thể trân trọng nó."
An Noãn không tức giận, cô dựa vào ngực của ông cụ, khẽ nói: "Ông ngoại, ông biết không? Năm đó cháu bị mất đứa bé, một mình lẻ loi đến Luân Đôn, tháng thứ nhất ở đó, cháu không quen khí hậu ở nơi ấy, nhiều lần đã nghĩ đến chuyện chết luôn đi cho xong. Thật không hiểu vì sao mà cháu kiên trì được. Sau đó cháu gặp Lâm Dịch Xuyên, anh ấy cho cháu công việc mà cháu thích. Trong khoảng thời gian đó, anh ấy cho cháu tình bạn, và cho cháu tình thân. Con của anh ấy ra đời đều do cháu chăm sóc, cháu có cảm giác đứa bé kia như là quà tặng mà ông trời ban cho cháu vậy. Những năm qua cháu đã đặt rất nhiều tình cảm vào thằng bé, cháu coi nó như con ruột của mình. Ông ngoại, cháu biết ông nhất định có thể hiểu được thứ tình cảm này."
Đây là lần đầu tiên ông cụ Thẩm không nổi giận vì Lâm Dịch Xuyên.
Một lúc lâu sau, ông cụ Thẩm mới thở dài: "Cháu gái, ông ngoại đúng là ích kỷ, ông chỉ muốn giữ cháu lại ở bên cạnh. Ông ngoại mới tìm được cháu, ông không muốn cháu lấy chồng xa tận nước Anh, một năm chẳng gặp được cháu mấy lần, mà ông ngoại đã không còn nhiều cái một năm nữa rồi."
Ông cụ Thẩm nói mà mắt bắt đầu rưng rưng nước mắt.
An Noãn dùng sức ôm chặt lấy ông và vùi đầu trong ngực ông cụ, cô xúc động, nói: "Ông ngoại, cháu có thể cam đoan với ông, cho dù cháu và Lâm Dịch Xuyên kết hôn, nhưng cháu vẫn sẽ sinh sống chủ yếu ở Bắc Kinh."
"Kết hôn xong cậu ta có đồng ý thế không?"
"Anh ấy yêu cháu như vậy, cháu nói gì anh ấy cũng sẽ đồng ý thôi ạ."
Ông cụ Thẩm lại thở dài. "Cháu ngoan, cháu vẫn còn đơn thuần lắm, cho dù cậu ta có thể đồng ý, nhưng cậu ta phải quản lý một công ty lớn như vậy, nào có nhiều thời gian để chạy qua chạy lại giữa Luân Đôn và Bắc Kinh chứ. Tóm lại, chuyện không đơn giản như cháu nghĩ đâu. Ông ngoại cũng sợ cháu đến nước Anh rồi, không có ai chăm lo cho cháu, cháu sẽ bị người ta bắt nạt, chịu tổn thương."
An Noãn cười, rất tự tin nói: "Ông ngoại, sẽ không đâu ạ, cho tới bây giờ chỉ có cháu bắt nạt anh ấy, anh ấy không dám bắt nạt cháu đâu, huống hồ con anh ấy luôn đứng về phía cháu đấy ạ."
"Vậy còn Huy, cháu không còn yêu nó nữa à?"
An Noãn không trả lời.
"Cháu gái, ông ngoại chỉ muốn nói với cháu rằng, nếu cháu yêu Huy, có lẽ trước kia giữa hai cháu có rất nhiều rào cản, không môn đăng hộ đối, có đi cùng với nó cũng phải chịu rất nhiều tủi nhục. Nhưng bây giờ không giống thế nữa, cháu là cháu gái nhà họ Thẩm ta, có đi đến chỗ nào cũng đều là người cao quý, Huy nó muốn có cháu còn là trèo cao đấy."
An Noãn bị cái từ "trèo cao" dọa sợ, cô ôm lấy ông cụ Thẩm làm nũng, "Ông ngoại, sau này ông đừng tiếp tục tác hợp cho cháu và anh ta nữa, cháu thật sự không muốn ở cùng một chỗ với anh ta."
Ông cụ Thẩm chỉ biết thở dài, không nói thêm gì nữa.
An Noãn biết có rất nhiều chuyện không thể vội vàng được, cô sẽ từ từ thuyết phục được ông ngoại.
Hiệu suất làm việc của Thẩm Diệc Minh rất cao, ông dời mộ của Thẩm Diệc Như về nghĩa trang của nhà họ Thẩm, ngày ấy, theo lệnh của ông cụ Thẩm, tất cả mọi người trong nhà đều quay trở về.
Mọi người thay xong quần áo, chuẩn bị ra mộ, An Noãn bảo lái xe đưa cô đi mua hai bó hoa.
Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh đông cứng, giọng nói trầm khàn vang lên nghiêm túc. "Noãn Noãn, bác chỉ dời mộ của mẹ cháu về đây."
Lòng An Noãn lạnh ngắt, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
An Noãn hỏi bằng giọng nói run rẩy: "Bác, bác có ý gì vậy?"
"Ý của bác là mộ của ba cháu vẫn còn ở tại Giang Thành, nghĩa trang của nhà họ Thẩm chúng ta chỉ có thể mai táng người nhà họ Thẩm."
An Noãn phút chốc bùng nổ, "Sao bác có thể làm như thế? Ba cháu và mẹ cháu là cùng một thể, họ đều không còn nữa rồi, sao bác có thể nhẫn tâm tách họ ra? Nếu bác nói trước chỉ dời mộ của mẹ cháu thôi thì có chết cháu cũng sẽ không đồng ý."
Lông mày Thẩm Diệc Minh nhíu chặt.
Tiếng nói trầm thấp của ông cụ Thẩm vang lên: "Cháu gái, đây là quyết định mà chúng ta đã bàn bạc từ trước, nghĩa trang của nhà họ Thẩm chỉ có thể mai táng người nhà họ Thẩm, không thể mai táng người họ khác được."
"Cháu cũng không phải họ Thẩm, có phải chờ khi cháu chết cũng không thể chôn ở nghĩa trang của nhà họ Thẩm phải không?"
"An Noãn!" Ông cụ Thẩm quát lên.
Giây phút này, An Noãn gần như đã sụp đổ hoàn toàn.
Thẩm Thần Phong thấy thế bèn ôm lấy An Noãn sắp nổi điên.
"Buông tôi ra, tôi ghét các người!"
An Noãn điên cuồng giãy giụa.
Thẩm Thần Phong ôm chặt cô, trầm giọng nói: "An Noãn, ngoan, đừng lộn xộn nữa, chúng ta tới nghĩa trang thăm mộ cô đã, chuyện khác chờ quay về hẵng nói."