An Noãn gào thét, "Muốn đi thì các người đi đi, tôi sẽ không đến nghĩa trang của nhà họ Thẩm các người, tôi muốn tới Giang Thành gặp ba tôi."
An Noãn dùng sức đẩy Thẩm Thần Phong ra, nhưng anh ta ôm rất chặt, cô không làm cách nào đẩy ra được.
"Thẩm Thần Phong, buông tay!" An Noãn điên cuồng gào thét.
Thẩm Diệc Minh cau mày đi tới, duỗi tay ra nắm chặt lấy tay An Noãn, muốn trấn an cô.
An Noãn cực kỳ nhạy cảm mà hét lên. "Ông không được đụng vào tôi."
Bàn tay của Thẩm Diệc Minh dừng ở giữa không trung rồi rụt về.
"Noãn Noãn, dù thế nào thì ba cháu cũng không thể vào được nghĩa trang của nhà họ Thẩm, hi vọng cháu có thể hiểu điều này."
"Tôi không hề nghĩ để ông ấy trèo cao vào nhà họ Thẩm các người, nhưng các người cũng không thể tách ba mẹ tôi ra được, vất vả lắm họ mới được ở cùng với nhau, tại sao các người có thể tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ nhà họ Thẩm các người có tiền, có thế, có địa vị thì có thể không để ý đến cảm nhận của người khác sao? Tôi chỉ muốn ba mẹ mình ở chung một chỗ, bất kể là chôn họ ở đâu."
Ông cụ Thẩm hừ lạnh, hơi bực bội nói: "Mẹ cháu là người nhà họ Thẩm ta thì nhất định phải được chôn trong nghĩa trang của nhà họ Thẩm, ba cháu không phải là người nhà họ Thẩm, đồng thời cho tới bây giờ nhà họ Thẩm cũng chưa từng thừa nhận cậu ta, cho nên cậu ta không thể được vào nghĩa trang của nhà họ Thẩm được, chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi, cháu đừng có gây sự vô lý như thế nữa."
An Noãn quệt mạnh nước mắt trên mặt mình, cô nói bằng giọng nghẹn ngào: "Là tôi cố tình gây sự đấy, tôi đã nghĩ các người là người nhà của tôi, thực lòng yêu thương tôi, nhưng bây giờ suy nghĩ kĩ lại mới thấy, các người tốt với tôi chẳng qua là vì các người cảm thấy áy náy với mẹ tôi mà thôi. Để có thể được ở bên ba mà mẹ tôi có thể không cần vinh hoa phú quý, thậm chí ngay cả mạng sống cũng chẳng màng, thế mà các người lại tàn nhẫn tách họ ra, các người là những kẻ tồi tệ nhất mà tôi đã từng gặp, tôi không muốn có những người nhà ích kỷ như các người!"
An Noãn dùng sức đạp mạnh gót giày lên chân Thẩm Thần Phong làm anh ta bị đau phải buông lỏng tay ra, cô chạy như điên ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.
Thẩm Diệc Minh lấy tay đè mạnh lên mi tâm, trông ông dường như rất đau đầu.
"Ông nội, có cần đuổi theo không ạ?"
Thẩm Thần Phong bị đau nhưng vẫn hỏi, vừa rồi con bé kia nhẫn tâm thật đấy, giẫm anh ta đau đến gập cả người.
"Đương nhiên phải đuổi theo, con bé thế kia dễ xảy ra chuyện lắm. Thần Phong, cháu lái xe đuổi theo nó, nhất định không được để nó xảy ra chuyện gì."
Thẩm Thần Phong thấy hơi sợ cái nhiệm vụ gian khổ này.
Anh ta lái xe không lâu thì đuổi kịp An Noãn đang chạy ngoài đường, con bé này vừa chạy còn vừa dụi mắt khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng.
Anh ta đỗ xe cẩn thận, rồi chạy tới giữ lấy cổ tay An Noãn.
"Thẩm Thần Phong, buông tôi ra."
An Noãn nhìn anh ta bằng đôi mắt phiếm hồng, đẫm lệ.
Thẩm Thần Phong khẽ thở dài, đau lòng nói: "Em muốn đi đâu để anh đưa em đi, em có thể hận bọn họ nhưng không thể hận anh, anh mãi mãi đứng về phía em. Nói thật, anh cũng cảm thấy lần này bác hai làm hơi quá đáng."
Nghe anh ta nói thế, An Noãn mới yên tĩnh trở lại.
"Ngoan, lên xe đi, em muốn đi đâu, hôm nay anh trai đi cùng em."
Thẩm Thần Phong dìu cô lên xe.
An Noãn cũng không giãy giụa nữa, lên xe cô chỉ nói một câu: "Đưa em ra sân bay."
Thẩm Thần Phong cười trêu đùa, "Không phải là em tới Luân Đôn tìm bạn trai để khóc lóc kể lể đấy chứ?"
"Tới Giang Thành, mẹ em không có ở đấy, em phải ở bên cạnh ba em, không thể để ông ấy cô đơn một mình được."
Nhìn nước mắt óng ánh trong mắt An Noãn, Thẩm Thần Phong rất đau lòng.
"Hồi còn sống, chắc chú đối xử với em tốt lắm nhỉ?"
An Noãn dựa đầu vào bên cửa sổ xe, không muốn nhắc lại những ký ức cũ.
Người đàn ông vĩ đại đó phấn đấu đều chỉ vì cô, cuối cùng thậm chí còn vì cô mà mất mạng.
Từ đó cho đến lúc ra sân bay, An Noãn không nói thêm một lời nào nữa.
"Thẩm Thần Phong, anh về đi, em muốn về Giang Thành một mình."
Thẩm Thần Phong không đồng ý. "Thế thì không được, hôm nay anh phải phụ trách ở bên em, em đi đến đâu anh cũng phải đi theo, nếu không em mà xảy ra chuyện gì, anh làm sao mà nói lại với ông nội được."
"Em muốn về Giang Thành ở vài ngày, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."
"Không được, hôm nay em đi đâu, anh sẽ theo đến đấy."
An Noãn tức giận gào lên, "Thẩm Thần Phong, sao anh phiền quá vậy? Em chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi, không muốn có người đi theo em."
Thẩm Thần Phong nhìn theo bóng lưng quật cường của cô mà chỉ biết thở dài bất đắc dĩ.
Anh ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạc Trọng Huy, hạ giọng nói nhỏ vào điện thoại, "Người anh em, cho cậu cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân."
An Noãn đến Giang Thành, vừa xuống máy bay cô đã đi thẳng đến nghĩa trang, vốn nơi đó có hai ngôi mộ của ba và mẹ cô đứng cạnh nhau, giờ chỉ còn lại một ngôi lẻ loi trơ trọi.
An Noãn quỳ trước bia mộ, nước mắt tuôn rơi.
Tình cảm của cô đối với mẹ đều do thông qua ba kể lại, lúc ba cô còn sống vẫn luôn nói với cô rằng, mẹ cô là một người phụ nữ tốt đẹp đến dường nào, và mẹ yêu cô biết bao nhiêu. Nhưng ở trong lòng An Noãn, người mà cô yêu nhất mãi mãi vẫn là ba cô.
Là ông ấy đã ở bên cạnh cô hai mươi năm, cũng là ông ấy từ nhỏ đã làm cha, vừa kiêm luôn chức mẹ.
"Con xin lỗi, con thật vô dụng, con không có cách nào ngăn cản bọn họ tách ba và mẹ ra, con thật quá vô dụng."
Kể từ khi nhận được cuộc gọi của Thẩm Thần Phong, Mạc Trọng Huy bắt đầu không tập trung nổi nữa.
Hai ngày nay bệnh tình của ông nội hắn đột nhiên trở xấu, thời gian tỉnh táo ngày càng ít, phần lớn đều hôn mê. Cả nhà không ai dám đi đâu, suốt ngày túc trực ở bệnh viện. Bác sĩ nói, chỉ còn khoảng hai, ba ngày nữa thôi.
Thẩm Thần Phong gọi điện nói cho hắn biết, bên nhà họ Thẩm dời mộ của Thẩm Diệc Như về Bắc Kinh, tách ba mẹ của An Noãn ra. Thẩm Thần Phong còn nói cho hắn biết, cảm xúc của An Noãn hiện nay rất không ổn định, cô còn đến Giang Thành một mình.
Cuối cùng hắn cũng không bỏ được An Noãn, Mạc Trọng Huy quyết định tới đến Giang Thành một chuyến.
Đường Tĩnh Vi thấy hắn cầm chìa khóa xe thì khẩn trương, hỏi: "Huy, con muốn đi đâu?"
"Mẹ, con có việc cần phải đi xử lý một chút."
"Lúc nào con về? Nhỡ ông nội vừa tỉnh dậy mà không nhìn thấy con thì sẽ rất khổ sở."
Mạc Trọng Huy nhìn ông cụ nằm mê man trên giường bệnh, hắn mấp máy môi, nói: "Mẹ, nếu ông nội tỉnh lại thì mẹ nói cho ông biết, nhất định phải chờ con trở về."
"Huy, không thể, lúc này con không thể đi đâu được."
Mạc Bình Sơn đã đi tới, ông ta xanh mặt gầm nhẹ, "Lúc này còn có chuyện gì quan trọng hơn ông nội anh?"
Lý Hân Như thấy Mạc Trọng Huy bị mắng thì đi tới an ủi, cô kéo cánh tay hắn và nói: "Huy, anh có chuyện gì muốn làm cứ để em giúp anh đi làm, lúc này anh không nên rời khỏi bệnh viện, ông nội có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, đến lúc đó mà không nhìn thấy anh, ông sẽ rất tiếc nuối."
"Mẹ, xin mẹ hãy nói với ông nội, nhất định phải chờ con trở về."
Mạc Trọng Huy không để ý sự phản đối của mọi người, đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Ngồi trên máy bay đến Giang Thành, tâm tình của Mạc Trọng Huy rất phức tạp, hắn đã từng nghĩ đời này mình không còn dũng khí đặt chân lên mảnh đất tên Giang Thành nữa, nhưng hắn vẫn trở về, đây cứ như số phận đã an bài vậy.