Thẩm Thần Phong nhún vai, từ chối cho ý kiến.
"Em còn đang sợ ăn với anh một bữa cơm, có khi nào rước tới họa sát thân hay không đây này."
Thẩm Thần Phong xấu hổ cười cười, "Không đâu, chuyện Lưu Vi chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, thường thì phụ nữ của anh nghe lời lắm."
"Thẩm Thần Phong, anh có nhiều bạn gái như thế anh thấy có thú vị không? Rốt cuộc anh có ý đồ gì vậy?"
Thẩm Thần Phong nói với vẻ ngả ngớn, "Tất nhiên là thú vị rồi, lúc họ ở bên anh, họ chỉ muốn được anh mua túi xách, đồ trang sức hàng hiệu cho, anh tìm đến bọn họ cũng chỉ vì vẻ đẹp và cơ thể trẻ trung của họ thôi."
"Đừng nói nữa, em sắp lộn mửa ra rồi."
Thẩm Thần Phong gõ lên trán cô một cái, "Là em hỏi anh trước cơ mà, anh nói thật với em thì em lại không thích nghe. Nói thật đấy, Noãn, em nói đỡ giúp anh với Huy đi, bảo cậu ấy buông tha cho Lưu Vi, đừng làm lớn chuyện lên nữa, dù sao đối phương cũng là Thị trưởng, bên trên vẫn còn có người nữa mà."
Ăn cơm xong, Thẩm Thần Phong còn đòi đi mua đồ với cô, tặng cô quà coi như để bồi tội, nhưng An Noãn lại nhận được điện thoại của Lý Hân Như.
Giọng nói của Lý Hân Như vẫn trong trẻo như ngày nào, nhưng giờ nó lại xen lẫn chút lạnh lùng, "Chị An Noãn, giờ chị có rảnh không? Tôi có chút chuyện muốn nói trực tiếp với chị."
An Noãn nhìn người bên cạnh, nhàn nhạt đáp, "Rảnh."
Dập điện thoại, Thẩm Thần Phong lại gõ lên đầu cô, không vui nói, "Anh từ chối bao cô chỉ để ở bên cạnh em một ngày, thế mà con nhóc nhà em lại càng lúc càng không biết điều, em tưởng anh dễ hẹn lắm đấy à?"
Thẩm Thần Phong lái xe đưa cô đến tiệm cà phê, vẫn là tiệm hôm qua.
Có lẽ tiệm cà phê đó là do Mạc Trọng Huy mở, Lý Hân Như rất có cảm tình với nó, dù hôm qua đã xảy ra chuyện không vui ở đó nhưng cô ta vẫn hẹn ở đây.
Lúc Thẩm Thần Phong đi còn dặn đi dặn lại, "Hôm nay nếu như có người dám ức hiếp em, nhất định phải gọi điện cho anh, tuyệt đối không được nín nhịn nữa đâu đấy."
An Noãn gật đầu, đuổi anh ta đi.
Cô vào ngồi trong tiệm được nửa tiếng Lý Hân Như mới lề mề đến, trên sống mũi cao là kính râm to bản, che lấp nửa khuôn mặt, trông hơi lạ lẫm.
Cô ấy đi thẳng tới chỗ đối diện với An Noãn rồi ngồi xuống, bỏ kính ra là một gương mặt lạnh tanh.
Môi An Noãn khẽ động, không biết nên mở lời thế nào.
Lý Hân Như cũng không nói gì, gọi một tách cà phê đen rồi cứ ngồi đó uống.
Im lặng tầm khoảng mười phút, Lý Hân Như mới hé răng, nhàn nhạt nói: "Hôm qua anh ấy đã kể hết với tôi về quá khứ của hai người rồi."
Hai tay An Noãn nắm chặt lấy tách cà phê.
"Tôi rất ngưỡng mộ chị, tôi ngàn vạn lần không thể ngờ được rằng người anh ấy luôn chôn giấu trong tim lại là chị."
"Xin lỗi!" An Noãn cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Lý Hân Như cười lạnh, "Xin lỗi tôi cái gì? Xin lỗi vì chị lừa gạt tôi, giấu giếm tôi? Hay xin lỗi vì chị đã chiếm mất trái tim của anh ấy?"
An Noãn cắn môi, muốn giải thích nhưng lại không thể thốt ra được.
"Hôm qua, lúc anh ấy nói cho tôi biết, tôi hoàn toàn không tin, tôi không tin hai người từng có gì với nhau. Nhưng sau đó nghĩ lại đúng là không thể không tin được. Anh ấy đối xử lạnh nhạt với tất cả mọi người ngoại trừ chị, mỗi lần nhìn chị, trong mắt anh ấy luôn tràn ngập yêu thương."
Lý Hân Như hơi dừng lại, nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp: "Hôm qua anh ấy nói với tôi rằng muốn hủy bỏ hôn ước. Nhưng anh ấy quá ngây thơ rồi, nhà họ Mạc của anh ấy và nhà họ Lý chúng tôi đều không phải là gia đình bình thường. Tuy chúng tôi không tổ chức lễ đính hôn rình rang nhưng báo chí đều đăng tin đủ cả, một khi chúng tôi hủy bỏ hôn ước, tập đoàn Mạc Thị và công ty của gia đình tôi đều sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa ông nội anh ấy rất thích tôi, tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra."
An Noãn ngẩng lên nhìn cô, trong mắt cô là cái nhìn lạnh băng.
"Hôm qua lúc tôi biết tất cả mọi chuyện tôi thật sự rất hận chị, trước mặt chị có phải tôi như một con ngốc không? Ngốc đến mức còn làm bạn rồi đi chơi với người yêu cũ của chồng chưa cưới. Chắc chắn chị sẽ nghĩ tôi thật buồn cười đấy nhỉ? Anh ấy hất đổ bát mì tôi nấu cho anh ấy, nhưng lại ép bản thân ăn hết bát mì mà chị nấu. An Noãn, có phải chị cảm thấy tôi rất ngu xuẩn không?"
"Tôi không có." An Noãn kích động trả lời, "Trong mắt tôi, cô là một cô gái rất tuyệt vời, đúng là tôi và Mạc Trọng Huy từng có một khoảng thời gian bên nhau, nhưng đó đã là chuyện của bốn năm trước rồi, giờ chúng tôi đều đã có cuộc sống của riêng mình, có người yêu rồi."
Lý Hân Như cười giễu, "Bốn năm, chị muốn nói dù đã bốn năm qua đi nhưng anh ấy vẫn chưa quên được chị phải không? Rốt cuộc đó là tình yêu thế nào mà bốn năm rồi vẫn không quên được?"
Lý Hân Như nói rồi lau mạnh nước mắt, lớn tiếng hét lên, "Tôi đã theo đuổi anh ấy hai năm rồi, hai năm nay tôi đã tốn biết bao nhiêu công sức, nhưng tại sao anh ấy vẫn không quên được chị? An Noãn, tôi thật sự rất muốn hận chị, nhưng tôi không làm được, trước giờ tôi không có bạn bè gì, từ tận sâu trong nội tâm tôi đã coi chị là bạn của tôi. Tôi có thể không quan tâm tới quá khứ của hai người, nhưng tại sao chị phải giấu tôi, lừa gạt tôi, để tôi sống như một con ngốc như thế hả?"
An Noãn không chịu nổi, với tay ra nắm lấy tay cô, dịu dàng an ủi, "Tôi xin lỗi, tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, tôi cứ nghĩ rằng không nói cho cô biết cô sẽ dễ chịu hơn."
"Không, tôi biết chuyện này từ chị, tôi sẽ không giận một chút nào hết. Ai chẳng có quá khứ riêng, trùng hợp thay qua khứ của anh ấy lại là chị, tôi có thể hiểu được. Nhưng chuyện này lại buột ra từ miệng anh ấy, anh ấy còn muốn hủy bỏ hôn ước với tôi, tôi không chịu nổi, tôi thật sự không thể chịu đựng được, tôi không thể không có anh ấy, thật sự không thể mất anh ấy."
Lý Hân Như bò ra bàn khóc òa lên, một cô gái con nhà danh gia như cô lại không để ý đến hình tượng của mình mà khóc lớn trước mặt mọi người.
An Noãn ngồi đối diện với cô như một kẻ tội đồ.
"Lý Hân Như, cô đừng như vậy, có lẽ Mạc Trọng Huy cũng chỉ nói vậy thôi, giống như cô nói ấy, người nhà hai người sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Cô có thể đi tìm ông anh ta, có lẽ ông Mạc có thể giúp được cô."
Lý Hân Như ngẩng phắt lên, hung ác nhìn An Noãn, "Chị cho tôi cái gợi ý tồi tệ gì thế hả? Anh ấy ghét nhất là tôi lôi ông anh ấy ra nói."
An Noãn nhăn mày.
"Chuyện hôm nay tôi tới tìm chị mong chị không nói cho anh ấy biết, nếu không anh ấy lại giận tôi mất."
Lý Hân Như nói xong liền uống sạch tách cà phê.
"Hôm nay tôi đến tìm chị là để nói cho chị biết tôi sẽ không từ bỏ anh ấy đâu, dù cho đối thủ có là chị, tôi cũng sẽ không mềm lòng."
An Noãn bất đắc dĩ cười, "Yên tâm đi, tôi sẽ không trở thành đối thủ của cô đâu."
"Vì chị có Aaron rồi đúng không? An Noãn, tôi hỏi chị, chị yêu Aaron hay yêu Huy của tôi?"
An Noãn hít sâu một hơi, nghiêm túc nói, "Tôi không muốn nói tôi yêu ai cả, tôi chỉ muốn nói cho cô biết tôi sắp kết hôn với Aaron rồi, nhanh thôi."
Lý Hân Như có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt nói, "Tôi rất mong ngày đó mau tới, tới lúc đó tôi nhất định sẽ đến tận nơi chúc mừng, chuẩn bị cho hai người một món quà lớn."
Lúc rời đi Lý Hân Như vẫn hơi tức giận, còn An Noãn thì vẫn ngồi lại tiệm cà phê thêm một lúc nữa.