Chereads / Tình đắng / Chapter 261 - Chương 261: Tình yêu thế nào mà bốn năm vẫn chưa quên được (3)

Chapter 261 - Chương 261: Tình yêu thế nào mà bốn năm vẫn chưa quên được (3)

Bất giác, cô đã ngồi từ sáng cho tới tận tối, thái độ phục vụ ở đây rất tốt, nhân viên phục vụ đã mấy lần rót thêm cà phê cho cô.

Giờ ăn cơm, có vẻ như nhân viên cũng không thể để cô như thế được nữa liền đi tới cười hỏi, "Cô ơi, cô đã ngồi đây cả ngày rồi, hay cô đi ăn chút gì đó rồi quay lại đây? Uống cà phê như vậy rất hại cho cơ thể."

"Ông chủ của các cô có thường xuyên tới đây không?"

Nhân viên phục vụ hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền cười nói, "Thì ra cô muốn có một cuộc gặp gỡ tình cờ với ông chủ chúng tôi à, thật xin lỗi, hiện tại ông chủ của chúng tôi khá bận nên rất ít khi tới đây, hơn nữa anh ấy thường chờ tới giờ đóng tiệm mới đến rồi uống cà phê một mình trong này, anh ấy không thích nhiều người."

Nhân viên phục vụ tiếp đãi cô một lúc, thấy An Noãn vẫn chưa rời đi, cô ấy lại ngồi xuống cười nói với An Noãn, "Cô à, để tôi nói thật cho cô biết nhé, ông chủ của chúng tôi đã có vợ chưa cưới rồi, đối phương còn là cháu gái gia đình danh giá, rất môn đăng hộ đối với anh ấy, cô sẽ không có cơ hội nào đâu. Cô đừng thấy ông chủ chúng tôi nhiều tiền như vậy mà hiểu lầm, anh ấy không giống với cậu ấm cô chiêu khác, anh ấy rất chung tình, sẽ không rung động chỉ vì người phụ nữ ấy đẹp đâu. Nghe nói trước đây anh ấy từng thích một cô gái người Giang Thành, cửa hàng chính của chúng tôi cũng nằm ở Giang Thành, khi đó anh ấy vì cô gái mình thích mở một tiệm cà phê, về sau vì sao chia tay thì không ai biết, hiện tại tiệm cà phê của chúng tôi có rất nhiều chi nhánh tại các thành phố lớn trên toàn quốc, mọi người đều nói thầm với nhau rằng đây là cách để ông chủ nhớ về mối tình đã chết của mình. Cho nên cô đừng nghĩ mình xinh đẹp thì có thể có được cuộc hội ngộ đẹp đẽ với ông chủ chúng tôi, anh ấy không phải là loại người đó đâu."

Lúc An Noãn ra khỏi tiệm cà phê trời cũng đã tờ mờ tối, nhưng đường sá lại vô cùng náo nhiệt.

An Noãn băng qua đoàn người, lúc này cô không muốn về nhà họ Thẩm, cũng không biết có thể đi đâu được.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, một dãy số quen thuộc, Mạc Trọng Huy gọi tới.

Cô không lập tức nghe máy.

Điện thoại vẫn liên tục đổ chuông, kêu đến mức khiến cô phát bực, lúc ấy cô mới ấn nghe.

"Em đang ở đâu thế?" Đầu bên kia thở phào một hơi, "Nghe nói em cãi nhau với ông ngoại em à?"

"Phải, tôi muốn kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, ông ngoại tôi không đồng ý."

Mạc Trọng Huy hừ lạnh, lặp lại, "Đang ở đâu?"

"Mạc Trọng Huy, sau này anh có thể đừng tìm tôi nữa được không hả?"

Đầu bên kia im lặng.

"Anh cũng đừng mở tiệm cà phê này nọ nữa, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, không thể quay về như trước đây được nữa, anh tỉnh lại đi được không?"

An Noãn nói mà như gào lên, có người ở trên đường còn quay ra nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét.

"Mạc Trọng Huy, anh sắp ép tôi phát điên rồi, chẳng lẽ anh muốn bi kịch trong quá khứ lặp lại sao? Tôi xin anh đấy, đừng có bất cứ quan hệ gì với tôi nữa được không?"

An Noãn gào xong liền dập điện thoại, tắt máy, cuối cùng mới thấy yên tĩnh lại.

Đáng ra hai người không nên dây dưa với nhau nữa từ lâu rồi, họ vẫn còn đang trông mong điều gì đây?

An Noãn không quay về nhà họ Thẩm mà ở lại khách sạn một đêm.

Đúng lúc Hứa Vĩ Thần cũng ở đây, anh ta trêu cô, "Nghe nói cô tìm được người thân rồi à, chậc chậc, có gia đình rồi có khác. Sao hôm nay lại nổi hửng tới khách sạn ở thế này?"

Thấy tâm trạng An Noãn có vẻ kém, anh ta xáp tới hỏi, "Chắc không phải mới thế đã bị cái gọi là người nhà của cô đuổi ra ngoài rồi đấy chứ?"

An Noãn không buồn để ý tới anh ta mà đi thẳng về phòng.

Tắm rửa xong đang nằm trên giường, Hứa Vĩ Thần gõ cửa phòng cô.

"Có chuyện gì không?" An Noãn cáu kỉnh hỏi.

Hứa Vĩ Thần đưa điện thoại cho cô, "Này, điện thoại của lão Lâm nhà cô, nói điện thoại của cô tắt máy."

An Noãn nhận lấy điện thoại xong liền đóng sầm cửa lại, có điều vẫn nghe thấy tiếng Hứa Vĩ Thần oán giận, "Cô gái này càng lúc càng hay nổi cáu, không biết ai chiều mà ra nữa."

"Sao hôm nay em lại về khách sạn thế?" Lâm Dịch Xuyên trầm giọng, bình tĩnh hỏi.

An Noãn khẽ trả lời, "Em cãi nhau với ông ngoại rồi."

Người ở đầu bên kia thở dài một hơi, lo lắng hỏi, "Có phải là vì anh không? Ông ngoại em vẫn chưa đồng ý chuyện chúng ta yêu nhau à?"

An Noãn "ừ" một tiếng, "Ông không muốn em lấy chồng ở Anh, nhưng anh yên tâm, em nhất định sẽ thuyết phục được ông."

Giọng nói trầm của Lâm Dịch xuyên vang lên từng câu từng chữ rõ ràng, "Ngày mai anh sẽ tới, anh sẽ thuyết phục ông cùng với em, để ông biết được rằng anh yêu em nhiều đến mức nào."

An Noãn vốn cứ tưởng rằng sẽ lại có một đêm mất ngủ, nhưng nói chuyện với Lâm Dịch Xuyên một hồi cô lại ngủ thiếp đi mất, giọng nói của người này như có tác dụng của thuốc ngủ vậy.

Sáng hôm sau lúc tỉnh lại cô nhìn điện thoại theo phản xạ, may mà lần này không phải vẫn đang trong cuộc gọi.

Đến tối, Lâm Dịch Xuyên đã đưa Tảo Tảo tới Bắc Kinh, Hứa Vĩ Thần lái xe đưa An Noãn đi đón hai ba con họ.

Trên đường đi, Hứa Vĩ Thần nói, "Một nhà ba người các người như vậy không thấy khổ à? Không phải cô bay tới Anh thì là họ bay tới Trung Quốc, tôi cũng thấy sốt ruột hộ đấy, người thân thì phải ở bên nhau chứ, giống như trước đây ấy, hạnh phúc biết bao. Cô đấy, lúc nào cũng thích đày đọa bản thân và người khác, sớm muộn gì hạnh phúc cũng sẽ bị nghiền nát trong tay cô."

Máy bay bị delay mất một tiếng, nhưng họ vẫn đợi ở sân bay.

An Noãn nghĩ đến điều gì đó, quan tâm hỏi: "Anh đã tìm được người yêu trong mộng của mình chưa?"

Hứa Vĩ Thần buồn rầu, "Đừng nhắc đến nữa, người ta có chồng rồi, kiếp này tôi chỉ có thể tương tư đơn phương thôi."

"Đáng thương thật, còn chưa kịp yêu đã bị bóp chết trong nôi rồi."

Hứa Vĩ Thần nổi cáu, "Cô bớt nói mát đi, cẩn thận lát nữa tôi nói xấu cô với lão Lâm đấy."

An Noãn bĩu môi, nghiêm túc nói với anh ta: "Hứa Vĩ Thần, chờ kết thúc thời hạn một năm chúng ta sẽ cùng về Anh, đến lúc đó anh hãy tìm một cô gái tốt để yêu đương rồi kết hôn đi."

Hứa Vĩ Thần khẽ hừ một tiếng, "Một năm nay của tôi hoàn toàn là bị cô hại đấy, nhưng An Noãn này, tôi không trách cô, nếu không nhờ có cô tôi cũng không được luyện tập thế này, nói thật, tôi cảm thấy năng lực của mình được nâng cao rất nhiều, hiện tại tôi không chỉ biết mỗi thiết kế, tôi còn học được cách quản lý, đây là một môn học rất cao thâm đấy. Đứng ở vị trí này rồi tôi mới biết lão Lâm nhà cô vất vả đến thế nào."

Cuối cùng hai người cũng đón được hai ba con, Tảo Tảo vừa trông thấy An Noãn liền hưng phấn nhào tới.

"Mẹ ơi, mẹ yêu của con, con sắp nhớ mẹ đến chết được rồi."

Bé con ôm lấy đầu cô hôn lấy hôn để.

Hứa Vĩ Thần đứng bên cạnh thở dài, "Chỉ cần có An Noãn ở đây, tôi cứ như người tàng hình ấy nhỉ?"

Lâm Dịch Xuyên cũng thở dài, đùa nói: "Chỉ cần có Tảo Tảo ở đây, tôi cũng thành người tàng hình luôn rồi."

Hứa Vĩ Thần đấm một cái vào vai anh, cười nói: "Đáng ra anh không nên mang thằng nhóc này qua đây, có cái bóng đèn này có muốn làm gì cũng không tiện."

Hứa Vĩ Thần như chọc trúng chỗ đau của Lâm Dịch Xuyên, nói xong liền thấy anh cau mày lại.

Trên đường về khách sạn, Tảo Tảo vẫn ôm An Noãn nũng nịu, Lâm Dịch Xuyên gần như không xen miệng vào nói được câu nào.

"Mẹ ơi, nghe lão Lâm nói mẹ muốn đưa con đi gặp cụ ngoại ạ, cụ ngoại trông thế nào hả mẹ?"