Chereads / Tình đắng / Chapter 135 - Chương 135: Tôi muốn mượn anh chút tiền, một nghìn vạn (3)

Chapter 135 - Chương 135: Tôi muốn mượn anh chút tiền, một nghìn vạn (3)

"Trợ lý Trương gọi điện về báo ngài Mạc sẽ về muộn một chút."

Trong lúc nhất thời lương tâm An Noãn như trỗi dậy, "Bữa tối hôm nay để tôi làm cho."

"Việc này không được đâu, ngài Mạc biết được sẽ trách tội chúng tôi."

An Noãn vẫn kiên quyết, "Tôi chỉ là muốn cho anh ấy một sự ngạc nhiên thôi, anh ấy biết được sẽ rất vui."

Người làm rốt cuộc cũng không lay chuyển được cô, ai nấy đều ở trong bếp giúp đỡ.

An Noãn bỏ ra rất nhiều sức lực mới làm xong được mấy món Mạc Trọng Huy thích ăn. Sau đó lại phải đợi rất lâu, tới khi trời tối Mạc Trọng Huy mới trở về.

Người làm nhanh chóng ra đón, "Ngài Mạc, cuối cùng ngài cũng về rồi. Hôm nay cô An kiên quyết tự tay xuống bếp, muốn cho ngài một sự ngạc nhiên đấy."

Mạc Trọng Huy chỉ lạnh lùng nhìn An Noãn một cái rồi thấp giọng nói, "Tôi đã ăn tối rồi."

Nói xong hắn đi thẳng lên lầu.

An Noãn vô cùng buồn bực, hắn còn không hề cảm kích tấm lòng của cô nữa, rốt cuộc là đã chọc phải chỗ nào của hắn chứ!

Trong lòng cô tự dưng phảng phất một tia sợ hãi, nghĩ đi nghĩ lại mới chắc mẩm do mình tự suy nghĩ quá nhiều, chuyện bán chiếc nhẫn đi giữ kín như vậy, Mạc Trọng Huy chắc chắn không biết được đâu.

An Noãn một mình ăn mấy miếng rồi ngồi một hồi lâu trong phòng khách mới miễn cưỡng lên lầu.

Hóa ra Mạc Trọng Huy không hề ở trong phòng làm cô cũng vui mừng nhẹ nhõm, tắm rửa xong lại ngồi trước bàn trang điểm làm tóc.

Nhưng cái tên này lại đột nhiên xuất hiện, Mạc Trọng Huy luôn rất thích cầm khăn lông khô lau tóc cho cô, dường như việc này đã trở thành sở thích của hắn.

Thấy Mạc Trọng Huy đi về phía cô, An Noãn ngồi trước gương làm mặt quỷ, "Tóc của tôi khô rồi, không cần phiền đến anh nữa."

Mạc Trọng Huy vẫn cứ bước qua phía cô, trên tay cầm một chiếc hộp quen thuộc, đặt lên tay cô.

Khoảnh khắc đó, trái tim An Noãn đập điên cuồng. Làm sao cô có thể nghĩ tới, cái tên nhà giàu mới nổi mua chiếc nhẫn của cô đó lại chính là Mạc Trọng Huy?

Cô không dám nhìn đến sắc mặt hắn mà nhào về phía trước ôm chầm lấy hông hắn, đầu chôn thật sâu vào ngực hắn.

Hành động này của cô làm cho Mạc Trọng Huy có chút bất ngờ.

"Mạc Trọng Huy, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, anh đừng đánh tôi, anh mắng tôi là được rồi!"

Ba năm trước cô vẫn luôn thích làm nũng với hắn như vậy, giờ đây cô diễn lại cảnh này cũng vô cùng nhuần nhuyễn.

"Buông tay!" Hắn trầm giọng đến mức nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi không buông, tôi sai rồi, anh tha thứ cho tôi được không?"

"Buông tay!" Vẫn là hai chữ lạnh lùng đó, giọng điệu lại lạnh thêm mấy phần.

An Noãn run bần bật buông tay ra, khép nép đứng nghiêm chỉnh bên cạnh hắn giống như là một đứa trẻ làm sai chuyện.

"Tôi không muốn nhìn thấy Thường Tử Phi ngồi tù, cũng không dám mở miệng mượn tiền anh, cho nên mới đem chiếc nhẫn đi bán, anh bỏ qua cho tôi lần này đi, cũng đừng gây rắc rối cho Thường Tử Phi nữa, từ đầu đến cuối Thường Tử Phi đều không biết gì cả."

Mạc Trọng Huy tức đến bật cười, "Đến lúc này rồi mà em còn nhớ đến Thường Tử Phi?"

An Noãn cắn môi, run rẩy đứng một bên.

Thế nhưng Mạc Trọng Huy lại không có trừng phạt cô mà chỉ quay người rời đi, chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng.

Thực ra cô mong rằng Mạc Trọng Huy có thể rống to thét lớn, thật điên cuồng cũng được, nhưng hắn lại không hét không mắng, cứ yên lặng như vậy ngược lại còn khiến cô lo lắng hơn, sợ rằng Mạc Trọng Huy sẽ đâm một nhát sau lưng Thường Tử Phi, nếu vậy thì Thường Tử Phi sẽ xong đời mất.

Nghĩ đi nghĩ lại, An Noãn vẫn quyết định đi dỗ dành hắn.

Cô xuống lầu đun cho hắn một ly cà phê, làm ở trong quán cà phê thời gian lâu như vậy, tay nghề pha cà phê của cô cũng ngày càng nâng cao rồi.

Cầm theo ly cà phê bước đến phòng làm việc, cô nhẹ nhàng gõ cửa, không hề nghe thấy bên trong có bất cứ âm thanh gì.

An Noãn không thèm quan tâm, đẩy cửa ra, Mạc Trọng Huy đang ngồi trên ghế, một tay chống lên trán, có vẻ đang rất đau đầu.

"Đây là cà phê tôi tự tay pha, anh thử xem, mùi vị ắt hẳn rất tuyệt."

Mạc Trọng Huy ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có pha vẻ hờ hững, trầm giọng hừ một câu, "Cầm đi đi."

An Noãn bĩu môi, cẩn thận dè dặt nói, "Tôi đã làm rất lâu đó, nể mặt tôi chút đi."

"Cút!"

Bây giờ dường như hắn không muốn nói nhiều với cô, lời nói cũng ngắn gọn.

An Noãn mím môi, đưa cà phê đến bên miệng hắn, ra vẻ muốn cãi lại hắn đến cùng.

Mạc Trọng Huy thấy phiền phức, vung tay một cái, ly cà phê liền rơi xuống đất gây ra âm thanh chói tai, cả ly cà phê nóng bỏng đều hắt lên người An Noãn, có một ít còn vương trên tay cô.

Cô bị đau kêu lên một tiếng, cắn răng nghiến lợi, "Tôi có bệnh mới tìm đủ mọi cách lấy lòng anh, anh thích thế nào thì cứ thế đó đi, tôi không chơi nữa, anh mà dám đâm một dao sau lưng Thường Tử Phi, tôi sẽ không tha cho anh đâu!"

An Noãn trở về phòng liền tức muốn điên lên, trên tay nhanh chóng rộp lên hai cái mụn nước nho nhỏ, chạm nhẹ một cái cũng đau. Cũng may không bị hắt hết cà phê vào tay, nếu không bàn tay này của cô coi như tàn phế rồi, người đàn ông này đúng là tàn nhẫn, trong lòng An Noãn âm thầm hung hăng mắng hắn một trận.

An Noãn nằm trên giường hơi mất ngủ, cũng không biết là vì đau hay là vì sợ.

Lúc trời sắp sáng, Mạc Trọng Huy trở về phòng.

An Noãn nhắm chặt mắt lại, không có ý định để ý đến hắn.

Mạc Trọng Huy tưởng rằng cô đang ngủ say, hắn bật đèn, cẩn thận từng ly từng tí mà nhẹ nhàng cầm bàn tay cô lên xem thử.

An Noãn giật phắt tay hắn ra thét lên, "Đừng chạm vào tôi, đau!"

Hắn nhìn hai cái mụn nước phồng rộp đến chói mắt trên bàn tay cô, chân mày hơi nhăn lại, đôi mắt phảng phất nét đau đớn.

Cuối cùng cô nghe thấy hắn trầm giọng nói một câu, "Xin lỗi."

Cô thực sự không dám tin vào mắt mình.

"Anh vừa nói cái gì?"

Mạc Trọng Huy đột nhiên quay người áp lên người cô, ánh mắt nhìn cô lẫn lộn những cảm xúc phức tạp, giọng nói âm trầm mà cuốn hút, "Sau này em đừng chọc giận anh nữa."

Hắn nói xong liền dịu dàng hôn lên bàn tay cô, hôn lên hai nốt mụn nước trên đó, cuối cùng hôn lên đôi môi hồng của cô.

Đêm đó, An Noãn yên tĩnh đến lạ, cô không vùng vẫy cũng không kháng cự.

Sau khi mọi thứ bình thường trở lại, Mạc Trọng Huy ôm chặt cô vào lòng, liên tục hôn lên bàn tay cô.

Hắn hối hận không thôi, kể từ lúc cà phê hắt lên người cô, hắn đã bắt đầu hối hận rồi.

"Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa, sẽ không bao giờ làm em bị thương nữa."

An Noãn ghé vào ngực hắn, nhàn nhạt nói, "Tôi không trách anh, vậy anh có thể đồng ý với tôi một chuyện không?"

"Đừng nói nữa, anh không muốn nghe thấy cái tên đó từ miệng em." Mạc Trọng Huy buồn bực nói, "Bây giờ thì ngủ đi."

Ngày hôm sau Mạc Trọng Huy kiên quyết bắt An Noãn phải ở nhà nghỉ ngơi, thật ra cũng chỉ là hai nốt mụn nước nho nhỏ thôi mà Mạc Trọng Huy lại xem cô như là người bệnh.

Đôi khi nghĩ lại trong lòng cảm thấy thật khó chịu, nếu như mấy năm trước hắn cũng chiều chuộng cô như vậy thì cô hạnh phúc biết bao, bi kịch đó sao có thể xảy ra được?

Nhân dịp cuối tuần, An Noãn thưởng cho bản thân hai ngày nghỉ phép, Mạc Trọng Huy cũng ở nhà với cô. Lúc nào hắn cũng rất nhàn nhã, vậy mà không biết làm sao hắn lại có thể kiếm được nhiều tiền đến vậy.

Sau đó Mạc Trọng Huy cũng không tính toán với cô một nghìn năm trăm vạn đó nữa, An Noãn cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, cứ coi như là làm từ thiện cho chính mình.

Hai ngày sau nốt mụn nước đã biến mất, trở thành hai dấu chấm đen đen, sờ tay lên hoàn toàn không có cảm giác gì.