An Noãn vẫn luôn lấy chuyện này ra oán giận Mạc Trọng Huy, "Tay tôi xinh đẹp thế này, bây giờ lại có hai vệt sẹo như thế, sờ lên cũng không có cảm giác gì, đều là do anh hại cả."
Mạc Trọng Huy đã vô cùng hối hận rồi, bị cô nói vậy càng cảm thấy tự trách hơn, trong hai ngày này cũng không biết đã nói với cô bao nhiêu câu xin lỗi.
"Được rồi, nể tình anh có thành ý như vậy, tôi tha thứ cho anh."
Cô làm ra dáng vẻ hào phóng nói, "Sau này đừng có vì mấy chuyện cỏn con thế này mà nổi giận với tôi nữa."
Mạc Trọng Huy hơi cau mày, "Em lấy tiền của anh đưa cho Thường Tử Phi mà xem là chuyện nhỏ sao?"
An Noãn bĩu môi, buồn bực kêu lên, "Đã nói là không nhắc nữa mà, sao anh còn nói nữa?"
Mạc Trọng Huy đột nhiên nghiêm túc nói, "An Noãn, lần này anh tha thứ cho em, còn có lần sau, anh sẽ để cho Thường Tử Phi phải trả giá đắt. Tiền của anh không phải để cho cậu ta cầm không như vậy."
An Noãn nào dám làm lần thứ hai, bây giờ cô còn hận không thể cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Thường. Chỉ mong sau chuyện lần này, mọi thứ đều có thể sóng yên biển lặng.
Nhưng cô đã nghĩ sai rồi, rắc rối vẫn kéo đến hết lần này đến lần khác, làm cô có chút trở tay không kịp.
***
An Noãn nghỉ ngơi hai ngày, hôm nay vừa mới sáng sớm cô đã đến kiểm tra quán cà phê.
Lương Mộ Tinh chỉ vào ghế ngồi gần cửa sổ, "Chị An Noãn, bà ấy đã ngồi ở đây hai ngày rồi, có khuyên thế nào bà ấy cũng không chịu đi, còn kiên quyết hỏi em số điện thoại của chị, kết quả chị lại không bắt máy."
Bây giờ khi ở nhà hầu như An Noãn không hề đụng tới điện thoại. Nhìn lại chỗ Nghê Tuệ ngồi, An Noãn lặng lẽ thở dài.
Nhưng cuối cùng cô vẫn bước qua nói chuyện với bà ta, "Dì Nghê, dì tìm cháu có việc gì sao?"
"Noãn Noãn, rốt cuộc cháu cũng xuất hiện rồi."
Nghê Tuệ nắm chặt lấy tay cô, vô cùng kích động nói.
"Dì Nghê, xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Nghê Tuệ nghẹn giọng nói, "Tử Phi đã đem ba nghìn vạn đó bổ sung vào lỗ hổng đó rồi, công ty đang triển khai hoạt động lại bình thường thì bên kia đột nhiên lại bắt nó nộp thêm một nghìn vạn tiền phạt, chúng ta đi đâu mới gom được thêm một nghìn vạn đây? Bọn họ cho thời gian rất ngắn, trong một tuần lễ phải giao nộp đủ số tiền này."
Chân mày An Noãn hơi nhíu lại, lần này Thường Tử Phi thật sự là ở trong hoàn cảnh sóng trước chưa lặng sóng sau đã dập tới rồi.
"Noãn Noãn, dì thật sự không còn cách nào khác nên mới lại đến tìm cháu thế này."
An Noãn khẽ thở dài, nhàn nhạt nói, "Dì Nghê, dì xem cháu là cái gì vậy? Máy rút tiền cũng không có nhiều tiền như vậy, một nghìn vạn không phải là con số nhỏ. Lần trước cháu đã nói rõ với dì, cháu đã bán chiếc nhẫn mà Mạc Trọng Huy tặng cháu mới có thể đổi được một nghìn năm trăm vạn đưa cho dì, bây giờ trên người cháu không còn dư một đồng nào nữa rồi."
"Không, An Noãn, cháu nhất định phải giúp dì, chỉ có cháu mới có thể giúp được dì. Dì biết Mạc Trọng Huy chắc chắn không chỉ tặng cho cháu một chiếc nhẫn thôi đâu, chắc chắn ngài ấy còn tặng cho cháu nhiều thứ khác."
An Noãn thật sự cảm thấy rất nực cười, bất đắc dĩ nói, "Dì Nghê, cháu nói thật với dì, thứ đồ đáng giá trên người cháu chỉ có chiếc nhẫn kia, cháu đã bán nó rồi, hơn nữa chuyện này cũng đã bị Mạc Trọng Huy biết được, anh ta rất tức giận, dì xem bàn tay cháu đi, đây là do anh ta dùng nước sôi làm bỏng đó."
Nghê Tuệ nhìn vào bàn tay cô, nước mắt tuôn trào, "Noãn Noãn, dì xin lỗi cháu, nhà họ Thường chúng ta có lỗi với cháu, cháu tha thứ cho sự ích kỷ của dì, dì thật sự chỉ có thể nhờ cậy vào cháu thôi! Hay là thế này, cháu cho dì mượn một nghìn vạn trước, dì đã liên hệ được với người mua biệt thự của chúng ta rồi, đợi bán xong nhà rồi dì sẽ dần dần trả lại cho cháu."
Vào giây phút đó, An Noãn thật sự cảm thấy bất lực vô cùng.
"Dì Nghê, cháu thật sự không có tiền, cho dù dì có bức chết cháu, cháu cũng không biết đào đâu ra tiền, dì vẫn nên mau chóng nghĩ cách khác đi."
"Noãn Noãn, cháu vẫn chưa tha thứ cho dì đúng không? Cháu nhất định là không chịu tha thứ cho dì, nhưng mà Tử Phi nó vô tội mà, cháu giúp nó đi, hãy nghĩ đến lúc trước nó tốt với cháu như vậy mà giúp nó đi, dì cầu xin cháu hãy lấy cứu nó!"
Nghê Tuệ nói xong lại lần nữa muốn quỳ xuống trước An Noãn.
Lần này An Noãn quyết tâm đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói, "Dì Nghê, không phải là cháu không muốn giúp, mà thực sự là cháu không có khả năng giúp. Nếu như cháu có tiền cháu nhất định sẽ đưa cho Tử Phi, nhưng mà cháu thật sự không biết đào đâu ra tiền, cháu cũng không muốn lại chọc giận Mạc Trọng Huy nữa. Dì Nghê, thật sự rất xin lỗi, cháu đã làm hết sức rồi."
An Noãn nói xong bước thẳng ra ngoài, đối với chuyện của Thường Tử Phi, một người bạn bình thường như cô làm như vậy là đã tận lực rồi. Một nghìn năm trăm vạn không phải là con số mà ai cũng có thể bằng lòng đem ra cho mượn. Sản nghiệp nhà họ Giang to lớn như vậy, cô không tin bọn họ không có nổi một nghìn vạn, chỉ sợ là bọn họ là người làm ăn, vô cùng tinh tường, họ sẽ không đặt cược mọi thứ lên Thường Tử Phi.
Nghê Tuệ thấy An Noãn kiên quyết như vậy cũng chỉ có thể chán nản rời đi.
Giang Thiến Nhu lái xe ở bên ngoài chờ Nghê Tuệ, vừa nhìn thấy vẻ mặt bà ta, cô ta liền biết được kết quả không tốt.
Nghê Tuệ vừa lên xe liền lầm bầm lầu bầu, "An Noãn không chịu giúp, lần này Tử Phi hoàn toàn hết cách rồi."
Giang Thiến Nhu bĩu môi nói, "Mẹ, con đã sớm nói với mẹ rồi, không thể đặt tất cả hy vọng lên An Noãn được. Một nghìn vạn nào có phải là con số nhỏ, bây giờ cô ta chẳng có quan hệ gì với nhà họ Thường chúng ta cả, hơn nữa cô ta còn rất ghét chúng ta, một nghìn năm trăm vạn lần trước là do cô ta nể mặt Tử Phi thôi."
Nghê Tuệ quát Giang Thiến Nhu, "Cô nói mà không biết ngượng mồm, nhà mẹ đẻ cô có lắm tiền thế vậy mà lại không chịu cho mượn! Không phải cô là đứa cháu yêu quý của ông nội cô sao? Trước khi kết hôn thì nói dễ nghe biết bao, đợi hai đứa kết hôn rồi sẽ để Tử Phi thừa kế công ty của các người! Bây giờ thì sao, chúng tôi gặp phải khó khăn, ngay cả giúp đỡ các người cũng không muốn giúp!"
Giang Thiến Nhu mím môi, tủi thân nói, "Mẹ, ông nội con vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa con và Tử Phi không tốt. Dù gì cũng vừa mới kết hôn, từ trước đến giờ Tử Phi đều không chịu động đến con, kết hôn lâu như vậy rồi bụng con cũng không có tin vui nào, ông nội con làm việc luôn luôn cẩn trọng, chỉ cần ngày nào con chưa mang thai, ông sẽ không tin tưởng Tử Phi đâu."
Nghê Tuệ đột nhiên nảy ra ý tưởng, "Con có thể nói với ông nội con đã mang thai rồi, chúng ta đến bệnh viện làm một báo cáo giả."
Giang Thiến Nhu bĩu môi nói, "Mẹ, mẹ hiểu tính ông nội con mà, đến bệnh viện làm giả báo cáo có thể lừa được ông ấy sao, chuyện này hoàn toàn không thể thực hiện được. Ông nội ghét nhất là người ta lừa ông, nếu như để ông biết được con và Tử Phi cùng nhau lừa ông, vậy thì chúng con chết chắc rồi."
Nghê Tuệ nhịn không được mỉa mai nói, "Đúng là một ông già kỳ quái, cháu gái cháu rể gặp chuyện khó khăn thì không chịu giúp, chẳng lẽ ông ấy còn trông mong vào tên anh trai vô dụng đó của cô sao?"
"Mẹ, sao người có thể nói như vậy? Anh trai con cho dù có không tốt mấy đi chăng nữa cũng là anh trai ruột của con."
Nghê Tuệ không chịu được việc Giang Thiến Nhu hô to gọi nhỏ trước mặt bà ta nên mắng, "Giang Thiến Nhu, tôi còn muốn hỏi cô đang dùng thái độ gì nói chuyện với tôi thế hả? Tôi có nói sai cho anh trai cô sao? Chẳng lẽ anh cô không phải là đứa ăn chơi trác táng chơi gái đánh bạc thứ gì cũng thạo đó sao, tiếng xấu của nó đã sớm truyền ra ngoài rồi."
Giang Thiến Nhu cắn răng, hít sâu một hơi, nói lảng sang chuyện khác, "Mẹ, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, chúng ta nên nghĩ cách xoay tiền, mấy ngày nay ngày nào Tử Phi cũng đi tìm bạn bè trong ngân hàng, nhưng lần nào cũng bị người ta đóng cửa không tiếp. Con sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ấy sẽ thấy thất vọng với bản thân mình, thất vọng với xã hội này."
"Chuyện cô nói ai mà chẳng biết, nhưng mà một nghìn vạn này lấy đâu ra?"
Giang Thiến Nhu chợt nảy ra ý tưởng, cô ta làm ra bộ dạng nghiêm túc nói, "Mẹ, con nghĩ ra cách này, không biết mẹ có đồng ý thử không. Chúng ta nhờ ba đi gặp An Noãn đi, An Noãn có tình cảm sâu nặng với ba lắm mà, mẹ thấy thế nào?"