Người đàn ông áo trắng không để ý đến lời châm chọc khiêu khích của kẻ áo đen kia, chỉ đứng dậy ngẩng đầu nhíu mắt nhìn về nơi Thiên Kiếp hình rồng biến mất, bình thản nói: "Chuyện này không liên quan đến ta!" Nói xong cũng không thèm liếc mắt sang, tay áo phiêu bồng bay lên không trung, mang theo niệm lực cuồn cuộn mênh mông một đường nhanh chóng đuổi theo kẻ áo đen.
"Lại đánh tiếp? Ta còn tưởng ngươi dừng tay rồi!" Kẻ áo đen lầm bầm một câu, ngay sau đó hai tay chập vào nhau hóa ra một quả cầu lập tức tiếp chiêu, đồng thời điều khiển quả cầu dưới chân tức tốc xoay tròn.
Khối cầu đỏ rực trong tay kẻ áo đen dần dần phát triển càng lúc càng sáng rõ, giống như muốn thiêu đốt toàn bộ kết giới.
Hắn nhìn về phía trước nhếch miệng cười một tiếng quái dị sau đó vận hết tu vi ném quả cầu ánh sáng trước ngực về phía người áo trắng. Đồng thời tách ra một tia niệm lực đánh lén Vinh Tuệ Khanh đang nằm dưới chân người đó.
Người áo trắng nhìn không chớp mắt, lẳng lặng đứng yên, bóng dáng cao ngất sừng sững như núi. Hắn ta khẽ phẩy tay áo cuốn Vinh Tuệ Khanh đang chắn ngang dưới chân lên, sau đó ném cô bé ra khỏi kết giới. Bên cạnh đó, hắn phất tay áo còn lại lên không trung rồi xoắn tròn cuốn chặt khối cầu ánh sáng của gã áo đen, trong nháy mắt hắn hét một tiếng rót niệm lực ra, chỉ nghe thấy một tiếng nổ ầm vang khắp đất trời. Lúc này quả cầu đỏ rực đã hòa thành bụi phấn lấp lánh, giống như vô số con đom đóm đang bay múa giữa khoảng không xanh biếc mênh mông, điểm xuyết muôn vàn ánh sao.
Kết giới trong sơn cốc thần bí phía sau núi Lạc Thần bỗng chốc sụp đổ, vầng hào quang lam tím như làn sóng xung kích mạnh bạo, càn quét khắp đầm lầy sơn cốc trong chốc lát biến mất không một dấu vết.
Vận may của lũ người áo đen đang truy tìm Tuệ Khanh quả là quá kém. Bọn chúng vừa chạm phải luồng ánh sáng lam tím đã bị nhiệt độ cực đại của nó nung chảy, biến mất tại chỗ. Nơi chúng đứng chỉ lưu lại một ít bụi đen mà thôi.
Luồng ánh sáng vừa rồi không gây tổn hại gì đối với Vinh Tuệ Khanh cả, cô lúc này đang nằm úp mặt trên nền đất, ở bên cạnh có con sóc Tiểu Hoa đang run lẩy bẩy trốn dưới thân.
Đại Ngưu và Bách Hủy trốn trong bụi cỏ dại bên sườn núi không khỏi há miệng trợn mắt khi chứng kiến được cảnh này. Họ bị dọa chết đứng không thể nhúc nhích.
Vài ánh sao rơi từ đầm lầy sau núi bồng bềnh trôi ra, chầm chậm lay động rồi rơi trên người Đại Ngưu và Bách Hủy.
Cả hai vô cùng chấn động, cơ thể lúc này phạt xương tẩy tủy đau đến xé nát tim gan. Chỉ một lúc sau bọn họ đều lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Ở trạm nghỉ cách Dốc Lạc Thần không xa, có một đám hạ nhân ăn mặc không tầm thường đang khiêng một chiếc kiệu màu đỏ, tức tốc chạy thật nhanh tới Dốc Lạc Thần.
"Nhanh lên! Nhanh lên! Các ngươi mau nhanh lên!" Từ bên trong kiệu, một thị nữ thò đầu ra ngoài không khỏi sốt ruột lớn tiếng quát tháo mấy gã sai vặt đang khiêng kiệu: "Làm lỡ chuyện của Đóa Linh tổ cô cô, ta xem các ngươi có mấy cái đầu chịu nổi trách nhiệm này!
Ngay chính giữa chiếc kiệu màu đỏ có một người phụ nữ trung niên dáng ngồi ngay thẳng, gương mặt vô cùng xinh đẹp. Trên đầu bà ta đội mũ phượng, bên tai đeo khuyên hình trăng ngọc, một đôi mắt phượng hơi xếch vô cùng uy nghiêm, sắc mặt lúc này càng ngày càng trầm xuống.
Trong tay bà ta lúc này đang cầm một đồ vật tròn to như quả trứng ngỗng, bấy giờ tỏa ra hào quang đỏ rực cực kỳ chói mắt. Càng đến gần Dốc Lạc Thần, hào quang càng thêm sáng tỏ.
"Trầm Tâm, bên ngoài ra sao rồi?" Đóa Linh phu nhân thấp thỏm không yên lên tiếng hỏi.
Sơn trang Đóa Linh bọn họ đã hơn năm trăm năm canh giữ biên thùy phía Tây của Đại Sở, bởi vì vào thời điểm lão tổ đời đầu của gia tộc Đóa Linh Kết Anh gặp phải Thiên Kiếp, không biết trời xui đất khiến ra sao mà ông đã được chứng kiến một cảnh tượng vô cùng thần kỳ xảy ra năm trăm năm sau. Sau này lão tổ Kết Anh ra lệnh cho gia tộc xây dựng sơn trang Đóa Linh ở gần Dốc Lạc Thần, cốt là để theo dõi biến động trên núi Lạc Thần. Nếu lời dự đoán của lão tổ là đúng, thì vào tối nay giờ Dần, trên núi Lạc Thần sẽ xuất một cơ duyên lớn, đó là tạo hóa trời đất ban tặng, sơn trang Đóa Linh bọn họ tuyệt đối không thể bỏ qua.
Trầm Tâm là tên của đại thị nữ hầu hạ bên cạnh Đóa Linh phu nhân, một thân tu vi của cô ta đều do Đóa Linh phu nhân chỉ dạy. Bây giờ cô ta đã nhập đạo Luyện Khí, bước vào con đường tu chân.
Trầm Tâm vô cùng sùng bái Đóa Linh phu nhân, vội vàng cung kính đáp lại: "Phu nhân chớ vội, để nô tỳ đi xem một chút!" Dứt lời cô ta một lần nữa xốc màn kiệu lên, hướng mặt ra ngoài liếc sang.
Vừa khéo cô ta trông thấy bầu trời trên núi Lạc Thần hiện lên hai luồng hào quang đỏ xanh đang đan xen vào nhau. Trên đỉnh Lạc Thần bất chợt bị san bằng một nửa, phần đỉnh bị san bằng dường như được một sức mạnh khổng lồ nào đó nâng lên, ầm một tiếng đã ném thẳng xuống núi lấp kín đầm lầy trong sơn cốc.
Trầm Tâm buột miệng kêu "a" thật nhỏ, sắc mặt tái nhợt, vội buông rèm xuống rồi đến bên Đóa Linh phu nhân: "Phu nhân, núi Lạc Thần có biến!"
Đóa Linh phu nhân chợt mở mắt, sâu trong đáy mắt chầm chậm nhen nhóm một đốm lửa. Sau đó đốm lửa dần bùng cháy dữ dội khiến đôi mắt bà ta chuyển sang màu đỏ thẫm như máu.
Trong lòng Trầm Tâm đã biết Đóa Linh phu nhân đang thi triển Thần Thuật, cô ta vội vàng lùi về sau một bước rồi ngồi khoanh chân bên cạnh Đóa Linh phu nhân. Cô ta hướng hai lòng bàn tay vào nhau, năm ngón tay xòe nhẹ như mở như không phảng phất hình hoa lan để hộ pháp cho Đóa Linh phu nhân.
Đóa Linh phu nhân không thể thành công phóng tầm mắt mình ra khỏi giới hạn cho phép, đành phải dùng hết hai khối linh thạch thượng phẩm mới có thể phóng tầm mắt ra xa trăm dặm. Bà ta muốn nhìn xem ở núi Lạc Thần đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng khi Đóa Linh phu nhân tiếp cận gần núi Lạc Thần lập tức va phải một luồng niệm lực mạnh mẽ cao ngất, khiến đôi mắt đau nhói tựa như bị kim châm. Trong chốc lát từ khóe mắt bà ta chảy ra máu tươi.
Trầm Tâm bên này cũng bật kêu một tiếng đau đớn, cô ta phun ra một ngụm máu sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Đóa Linh phu nhân, không nén được lo lắng vội hỏi: "Phu nhân?"
Đóa Linh phu nhân đưa tay lau vết máu đi, nét mặt bà ta bấy giờ mừng lo đan xen: "Lão tổ nói không sai! Ở nơi đó quả nhiên có đại cơ duyên!"
Trầm Tâm mừng rỡ, nhanh chóng quỳ xuống, hai tay nắm chặt bắt đầu nhẹ nhàng đấm chân cho Đóa Linh phu nhân, nói đầy vẻ nịnh nọt: "Chúc mừng phu nhân! Chúc mừng phu nhân! Sơn trang Đóa Linh của chúng ta nhất định sẽ làm rạng danh tổ tiên!"
Đóa Linh phu nhân xúc động cười: "Ta đã trông sơn trang Đóa Linh trăm năm có lẻ. Nếu không chờ nổi đại cơ duyên này thì chỉ còn cách để lại và giao phó cho đại tiểu thư của các ngươi thôi. Cũng may lão tổ linh thiêng phù hộ độ trì, sơn trang Đóa Linh nhất định có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn hóa phúc!" Dứt lời, hai tay bà ta nâng đồ vật càng lúc càng phát ra ánh sáng mãnh liệt, hướng về phía Đông Bắc thành kính khẩn cầu.
Trầm Tâm nhìn đồ vật trong tay Đóa Linh phu nhân, trong mắt tràn đầy ao ước khi thấy nó thi thoảng lóe sáng. Cô ta nhẹ giọng hỏi: "Phu nhân, Vấn Tiên Thạch này thật sự có thể tìm được thần tiên sao?"
Tay phải Đóa Linh phu nhân khép lại, cất Vấn Tiên Thạch vào trong túi càn khôn của mình, mỉm cười đáp lời: "Thần tiên làm sao chỉ dựa vào một hòn đá để tìm ra? Ngươi cũng quá đề cao ta rồi! Vấn Tiên Thạch chỉ giúp ta tìm được Tiên Căn mà thôi!" Trả lời xong Đóa Linh phu nhân không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Kiệu phu bên ngoài phóng nhanh như thể dưới chân có gió, một đường cưỡi gió đạp mây cuối cùng cũng đến phía sau núi Lạc Thần.
Chỉ có điều ở núi Lạc Thần bây giờ đã mọc thêm một đỉnh núi sừng sững, biến nơi đây thành hai ngọn núi kề nhau. Còn đầm lầy sơn cốc trước kia đã biến mất hoàn toàn không để lại chút dấu vết.
Lúc này Vinh Tuệ Khanh đang nằm trơ trọi trên khoảng đất trống giữa hai ngọn núi. Trong đầu cô vô cùng hỗn loạn, nhất thời không thể nhớ nổi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Còn Tiểu Hoa bên cạnh đang cố kéo chân sau bò ra khỏi người cô, dáo dác nhìn xung quanh.
Ở phía xa xa có một chiếc kiệu đỏ rực đang mau chóng di chuyển tới đây.
Tiểu Hoa mở to đôi mắt tí hin nhìn về chiếc kiệu nổi bật đó. Nó khẽ khịt khịt cái mũi, đột nhiên sốt sắng quay người lại há miệng hút nội đan trong cơ thể Vinh Tuệ Khanh ra. Sau khi nuốt chửng vào bụng, sóc con bốn chân chạm đất tức tốc chạy tít vào rừng sâu.