Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Tiểu Hoa đang kéo cái chân nho nhỏ bị thương, nhanh chóng chui vào bụi cỏ trong rừng rậm bên sườn núi.
Vinh Tuệ Khanh từ dưới đất cố gắng ngồi dậy, đưa tay ra sau sờ xương bả vai của mình, trong chốc lát nghi ngờ không thôi. Rõ ràng cô bị gã áo đen chém một đao, lại từ đỉnh Lạc Thần rơi xuống đây, làm gì có chuyện không bị thương chút nào? Đừng nói đến vết đao chém, ngay cả một chút va quẹt xây xước cũng không có.
Tuệ Khanh mơ hồ cảm thấy ở sau núi Lạc Thần đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng không tài nào nhớ ra được bất cứ điều gì.
Trong lúc trầm ngâm suy nghĩ, Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu lên trông thấy phía xa có một chiếc kiệu màu đỏ đang di chuyển đến bên cạnh mình.
Kiệu phu khiêng kiệu đều là những cậu thiếu niên mười mấy tuổi, ai nấy đều rất tuấn tú nho nhã. Bọn họ mặc quần áo vải bông màu xanh đậm, trên đầu có đội chiếc nón lá, cẩn thận từng chút một hạ kiệu ở ven đường.
Vinh Tuệ Khanh đứng dậy, toàn thân đều dính bùn đất vô cùng nhếch nhác, bấy giờ lại đứng trước một đám thiếu niêu mặt mày tuấn tú, quần áo sạch sẽ khiến cô có chút ngượng ngùng.
Những kiệu phu kia đều buông tay đứng dẹp sang bên, không ai mở lời nói chuyện.
Từ bên trong có một cô gái xinh đẹp mặc váy dài màu vàng nhạt chợt vén màn lên, hướng mắt ra ngoài dò la một chút rồi hỏi: "Đến rồi sao?"
Một thiếu niên cung kính đáp lại: "Thưa Trầm Tâm tỷ tỷ, nơi này chính là phía sau núi Lạc Thần!"
Lúc này Đóa Linh phu nhân ngồi trong kiệu đột nhiên mở mắt, một tia sáng trắng từ trên người bà ta thoát ra phóng thẳng lên không trung, nhất nhất xuyên qua tấm màn kiệu vừa mới được vén lên. Vệt sáng bay ra bên ngoài kiệu lượn một vòng, sau đó lao thẳng về phía Vinh Tuệ Khanh đang đứng bên đường, khiến cả người cô chìm trong ánh sáng trắng.
Vinh Tuệ Khanh bị vệt sáng chiếu rọi không thể mắt mở ra được, vội vàng nâng tay áo lên che ở trước mắt.
Vệt sáng chẳng mấy chốc phai đi, biến mất giữa màn đêm tối đen.
Đóa Linh phu nhân lôi Vấn Tiên Thạch ban nãy còn tỏa hào quang rực rỡ từ trong túi ra, bà ta chợt phát hiện ra sau khi xuất hiện biến hóa lạ thường, Vấn Tiên Thạch hóa đen, đồng thời mất đi năng lực tìm kiếm Tiên Căn.
Đóa Linh phu nhân không khỏi biến sắc, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đã có kẻ ra tay trước chiếm mất rồi? Rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Trầm Tâm thấy sắc mặt Đóa Linh phu nhân không tốt, bèn nói: "Phu nhân, hay để Trầm Tâm ra ngoài xem sao?"
Nét mặt Đóa Linh phu nhân dịu lại chút ít, bà ta lắc đầu trả lời: "Trước tiên chúng ta cứ đến phía sau núi đã. Ở Dốc Lạc Thần bên kia vốn toàn người phàm không có linh căn, không cần để ý đến!"
Trầm Tâm mỉm cười gật đầu, sau đó đỡ Đóa Linh phu nhân từ trong kiệu bước ra ngoài.
Bấy giờ là tháng mười hai, trời đông giá rét. Gió trên núi Lạc Thần vô cùng lạnh lẽo, cái buốt giá ấy có thể thấu tận xương tủy.
Ấy vậy mà Đóa Linh phu nhân chỉ mặc một thân cung trang voan nhẹ mỏng như cánh ve, phong thái yểu điệu thướt tha đứng trước mặt Vinh Tuệ Khanh. Hoàn toàn không nhìn ra chút run rẩy lạnh lẽo nào.
Vinh Tuệ Khanh trông thấy những người phía trước ăn mặc lạ lùng, tác phong cổ quái, chỉ còn kém nước viết hẳn lên trán bốn chữ thật to "Thế ngoại cao nhân"1, không khỏi khiến cô kinh ngạc.
1 Thế ngoại cao nhân: Mô tả một người mạnh mẽ phi thường, có khí chất thoát tục, được người khác ngưỡng mộ nể phục, thường ẩn cư không thuộc về thế giới phàm tục bên ngoài.
Trầm Tâm đỡ Đóa Linh phu nhân, chăm chú quan sát Vinh Tuệ Khanh, sau đó quay sang bẩm báo: "Phu nhân, đây là một cô gái trong thôn Dốc Lạc Thần. Hình như tên là Vinh Tuệ Khanh, là cô nương Vinh gia."
Sơn trang Đóa Linh đã theo dõi núi Lạc Thần năm trăm năm rồi, nên đối với thôn Dốc Lạc Thần dưới núi Lạc Thần đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Từng người, từng nhà trong thôn đều có hồ sơ được cất giữ tại sơn trang Đóa Linh. Mặc dù người của Vinh gia có chút kỳ lạ, nhưng bọn họ vốn không có linh căn, không thể tu chân. Chính vì vậy không được sơn trang Đóa Linh chú ý tới, cùng lắm chỉ nhớ mặt từng thành viên trong gia đình thôi.
Vinh Tuệ Khanh nhướn mày, không nghĩ rằng cô nương xinh đẹp mặc quần áo không tầm thường kia lại biết tên của mình. Vậy mà mình lại chẳng biết đó là ai…
Đóa Linh phu nhân mỉm cười mở lời: "Người thôn quê mà cũng hiểu lễ tiết thế này, thật là hiếm có." Nói xong bà ta liền bước đến, dứt khoát kéo tay Vinh Tuệ Khanh không cho từ chối.
Mặc dù bàn tay Đóa Linh phu nhân mảnh khảnh yếu ớt, thế nhưng lực đạo lại vô cùng mạnh mẽ. Bàn tay bà ta kiềm chặt như sắt cuốn, khống chế khiến Vinh Tuệ Khanh không thể nhúc nhích.
"Trầm Tâm, ngươi đi vào thôn nhìn một chút, tìm người hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đóa Linh phu nhân vừa ngắm nghía áo quần lẫn cách ăn mặc của Vinh Tuệ Khanh, vừa sai bảo Trầm Tâm.
Ngay lập tức Vinh Tuệ Khanh đã thấy cô gái váy vàng xinh đẹp kia cất giọng trong trẻo đáp một tiếng, sau đó mang theo hai cậu thiếu niên đi thẳng về phía thôn Dốc Lạc Thần.
Đóa Linh phu nhân dịu dàng hỏi han Vinh Tuệ Khanh: "Đã muộn vậy rồi, một mình cháu ở đây làm gì?"
Vinh Tuệ Khanh lắc đầu, khàn giọng đáp: "Cháu không biết. Cháu tỉnh lại đã thấy mình ở đây rồi!" Nói xong liền bật khóc: "Cháu muốn về nhà tìm mẹ..."
Đóa Linh phu nhân mỉm cười dỗ dành: "Cháu nhỏ đừng khóc, kể cho ta xem đêm nay xảy ra chuyện gì vậy..."
Vinh Tuệ Khanh chỉ khóc, một chữ cũng không thốt ra được.
Đóa Linh phu nhân đang định hỏi tiếp thì Trầm Tâm đã đem theo người hồng hộc chạy về. Nét mặt cô ta không giấu nổi vẻ khiếp đảm: "Phu nhân! Phu nhân! Dốc Lạc Thần… Người dân trong thôn Dốc Lạc Thần đều đã bị giết! Thôn cũng bị thiêu trụi không còn lại gì!"
Sắc mặt Đóa Linh phu nhân trầm xuống. Chẳng lẽ bọn họ đến chậm rồi sao? Bà ta đảo mắt nhìn khắp người Vinh Tuệ Khanh. Người khác đều đã chết, chỉ mình cô còn sống. Chuyện này quả thật rất kỳ lạ!
Lại nghĩ tới vừa rồi Vấn Tiên Thạch gặp Vinh Tuệ Khanh liền mất tác dụng, Đóa Linh phu nhân dường như đã hiểu ra. Đại cơ duyên bọn họ tìm kiếm, chỉ sợ đã rơi trên người cô bé này rồi.
"Trầm Tâm, ngươi dẫn người ra sau núi tìm xem có người nào còn sống hay không. Nếu có thì cứu họ về đây. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, đối với người tu hành như chúng ta cũng giúp được ít nhiều." Vẻ mặt Đóa Linh phu nhân hiện ra nét hiền từ ôn hòa, bà ta nhẹ nhàng dặn dò.
Trầm Tâm hiểu ý gật đầu, lại dẫn người thuận theo đỉnh núi mới nhô lên biến nơi đây thành hai ngọn núi ra sau núi Lạc Thần, thi triển bí pháp cẩn thận tìm kiếm.
Bách Hủy và Đại Ngưu bấy giờ núp trong đám cỏ trên cao phía sau núi, chứng kiến tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
"Bọn họ là người của sơn trang Đóa Linh." Bách Hủy nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Đại Ngưu.
Đại Ngưu trợn tròn mắt: "Bọn họ chính là người của sơn trang Đóa Linh sao? Ta biết, họ đều là thần tiên!"
Bách Hủy vội che miệng, thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng. Thần tiên cái gì, chẳng qua chỉ là người tu chân thôi!
Khi Trầm Tâm vận bí pháp quét qua bụi cỏ nơi Đại Ngưu và Bách Hủy đang ẩn nấp, Bách Hủy nhanh tay lôi một lá bùa ẩn thân ra che kín cơ thể của hai người.
Tu vi của Trầm Tâm cũng không cao hơn Bách Hủy là mấy, vì thế không thể lần ra tung tích của bọn họ.
Bách Hủy và Đại Ngưu dõi mắt nhìn theo đoàn người kia đi lướt qua họ xong, lại chuyển ánh nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp mặc cung trang kia.
"Phu nhân! Chúng nô tài đã tìm kiếm khắp nơi, phía sau núi quả thật không có người nào còn sống!" Trong lời Trầm Tâm có ám chỉ điều gì đó. Cô ta biết rõ rằng người ở Dốc Lạc Thần vốn không có linh căn, chính vì vậy cũng không có người tu chân nào cả. Bản thân thị nữ như cô ta đã là Luyện Khí tầng một, dư sức lục soát quanh núi.
Đóa Linh phu nhân gật đầu, rồi kéo tay Vinh Tuệ Khanh, vẻ mặt hiền hậu mở lời: "Vinh cô nương, cha mẹ và người nhà cháu đã không còn. Chi bằng cháu về sơn trang Đóa Linh cùng với ta, ta sẽ nhận cháu làm đồ đệ, truyền tu vi cho cháu, có được không?"