Mặc Lộ Túc nhìn dáng vẻ cúi đầu ảo não của Thủy An Lạc, bàn tay cầm ô siết chặt nhưng không nói gì thêm.
Kiều Nhã Nguyễn vội ôm lấy Thủy An Lạc trấn an: "Xin lỗi mà, tao thật sự không biết là lại đi lâu như thế."
"Hừ..." Thủy An Lạc kiêu ngạo hừ một tiếng.
Mặc Lộ Túc nhìn hai người đùa tới giỡn lui, ánh mắt càng thêm sâu xa.
Lan Hinh bước từ trên xe xuống. Đập vào mắt cô là hình ảnh Mặc Lộ Túc đang nhìn theo bóng lưng của Thủy An Lạc đầy thâm tình. Hai tay cô ta siết chặt, cất bước xuống xe, "Sao vẫn còn đứng đây? Chưa đi à?"
"Không có gì." Mặc Lộ Túc đáp lại, sau đó quay người sang chỗ khác.
"Mặc Lộ Túc, rốt cuộc thì em có gì không bằng cô ta chứ?" Lan Hinh đột nhiên mở miệng nói, trong giọng nói chất chứa sự thê lương.
Mặc Lộ Túc hơi sững lại, anh quay lại nhìn cô gái đang cầm ô đứng dưới mưa.
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn ở phía trước nghe thấy tiếng nói cũng không nhịn được mà dừng bước, nhưng không quay lại.