Thủy An Kiều bị mẹ mình mắng như thế liền bật khóc tu tu lên.
"Bây giờ còn làm gì được nữa, mau chạy đi, chẳng lẽ còn đợi người khác đến bắt mày nữa à?" An Giai Tuệ càng nói càng cảm thấy đứa con gái của mình quá ngu, "Thủy An Lạc dám kiện mẹ mày thì chắc chắn là nó đã có đủ chứng cứ buộc tội rồi. Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến mày, mày lập tức rời khỏi đây cho mẹ."
An Giai Tuệ nói rồi liền gọi người sắp xếp cho Thủy An Kiều rời khỏi đây.
Thủy An Kiều ăn sung mặc sướng bao nhiêu năm như thế, nhưng bây giờ đột nhiên mất đi tất cả, sự căm hận Thủy An Lạc trong lòng cô ta cứ như dây leo lan tràn tỏa ra khắp nơi, nhanh chóng quấn chặt lấy trái tim cô ta.