Nhưng Tô Hồng phải thất vọng rồi.
Hắn trốn phía sau cây, dựa vào vật phẩm và thuốc men thu gom được từ những thi thể kia sống qua được vài ngày, cũng chưa thấy có bất kỳ mối đe doạ nào ở gần đây.
Thật giống như... Nơi này là bãi rác cửa những " sinh vật đe doạ ", ai sẽ quan tâm nếu bãi rác của họ bị hỏng rồi?
Hơn nữa còn có thể cấp thêm " rác " để đốt, sao lại không làm?
Sởn cả tóc gáy.
Tô Hồng không thể không đợi.
Đã là ngày thứ ba rồi.
Những ngày qua, ban ngày hắn đều đi dạo trên bãi cát, may mắn có thể nhặt được vỏ sò và cá, làm tiếp một ít ký hiệu, ví dụ như cắm một lá cờ, hơn nữa có thể thêm cái gì vào nó để duy trì nó cháy, khói đen vẫn luôn lượn lờ trên bầu trời của hòn đảo, nhưng trước sau vẫn không có tàu cứu hộ nào đi qua nơi này.
Tô Hồng dần cảm thấy tuyệt vọng.
Không có đủ nước ngọt trong vật phẩm mà hắn thu gom được, thuốc kháng sinh cũng đã uống rồi, nhưng vết thương trên đùi hắn vẫn chưa khép miệng lại.