"Cổ họng của cậu... Thế nào?"
Hoắc Tàng nằm im trong lòng ngực Tô Hồng, lúc mở mắt ra, đôi mắt cũng trở nên đỏ ngầu, nhưng cũng đã lý trí hơn lúc nãy.
Tô Hồng vui đến phát khóc, nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt mình, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, lại khó mà diễn tả bằng lời.
Một năm bị bệnh liệt giường khiến cho gương mặt của Hoắc Tàng càng thêm gầy gò, hốc mắt lõm sâu càng lộ vẻ thâm thúy hung ác nham hiểm.
Cặp con ngươi như chó sói kia giờ cũng trở nên tang thương.
"Cổ họng của tôi không có gì đáng ngại, anh ngồi dậy, chúng ta từ từ nói..."
Tô Hồng vừa muốn đứng dậy, lại bị Hoắc Tàng ôm lấy.
Tô Hồng kém chút bị kéo té xuống đất.
Bác sĩ thấy cảnh này, lựa chọn yên lặng chỉnh lý thiết bị chữa bệnh, trước khi quay người rời đi còn rất tri kỷ mà đóng cửa giúp hai người.
Cửu biệt trùng phùng, người yêu vượt qua sinh tử, cần nhất là hoàn cảnh yên tĩnh.