Hoắc phủ không mang binh đánh trận, nhưng cũng không phải nghèo đến mức không có tiền, đám người hầu trong phủ chính là bằng chứng.
Nhưng Tô Hồng lại cười cười: "Tôi không mang theo chút đồ cho hắn, tới đây để làm gì?"
Gã sai vặt nghe ông chủ Tô khàn giọng nói, vốn còn muốn khuyên cậu lần nữa, lời vừa đến bên miệng lại nuốt xuống.
Đi tới căn phòng bên ngoài lầu trên, gã sai vặt mở cửa: "Mời ông chủ Tô."
Tô Hồng giao thuốc cho anh ta, gật gật đầu, tự mình đi vào.
Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Tô Hồng nhìn thấy vẻ mặt không đành lòng của gã sai vặt.
Một ông chủ Tô phong hoa tuyệt đại lại khóc vì thiếu soái đến cuống họng cũng hỏng mất.
Chuyện này nói ra, cũng không biết, nên ca tụng hay than thở đây.
Mà trong phòng, Tô Hồng chậm rãi đi đến bên giường, quen thuộc kéo lên màn cửa, kéo đèn treo trên nóc nhà ra.
Ánh đèn sáng lên, thoáng chốc thắp sáng cả phòng mờ tối.