Tô Hồng cứ nghĩ là Hoắc Tàng sẽ giống một con sói tinh đói bụng mấy trăm năm, lại không ngờ rằng, Hoắc Tàng đầu tiên ra ngoài lấy miếng rửa mặt và nước, ôn nhu tẩy trang cho Tô Hồng.
Tóc đen thành phiến còn dính trên mặt của Tô Hồng, nhìn thiếu đi mấy phần diễm lệ, nhiều hơn mấy phần ôn nhuận nho nhã.
Nếu như đôi môi mỏng của Hoắc Tàng không có mím chặt như vậy, dáng vẻ sắp không nhịn nổi thì cảnh tượng này thậm chí còn có chút ấm áp.
Tô Hồng run rẩy lau mặt , mặc cho Hoắc Tàng tháo quần áo giúp cậu, lột bỏ quần áo phức tạp và trang trí phức tạp, thân thể khiến người ta nổi điên dần dần lộ ra.
"Trong phòng có lò sưởi, sẽ không lạnh."
Hoắc Tàng nói, nhẹ nhàng hôn lên bên tai Tô Hồng, khiến cho Tô Hồng đang không động đậy được phát ra một tiếng nghẹn ngào.
"Tên khốn kiếp này!"
Khuất nhục tới rất vi diệu, để Hoắc Tàng nghe được Tô Hồng cự tuyệt, cũng nghe ra Tô Hồng tâm ý cùng khó bỏ.