Hoắc Phong hứng thú xem kịch, không hề chú ý tới đứa con trai có điểm bất thường.
Nhưng Lăng Vân Tiêu chú ý.
Hắn nhẹ nhàng đặt chén rượu lên bàn, vừa cười khẽ vừa nói: "Hôm nay náo nhiệt như vậy mà Thiếu soái vẫn kiềm chế ha!"
Lăng Vân Tiêu biết Tô Hồng bị thương, mới hồi phục gần đây, chắc hẳn hạ thắt lưng chẳng dễ dàng gì, cho nên Hoắc Tàng mới đứng ngồi không yên như thế.
Nhưng...
"Lũ trẻ con mới đứng ngồi không yên, ngồi yên mới là người lớn." Lăng Vân Tiêu nở nụ cười sâu xa.
Từ xưa đến nay đều là như thế.
Hoắc Tàng lạnh lùng nhìn hắn, dùng giọng nói trầm khàn nhỏ tới mức chỉ hai người nghe thấy nói rằng:
"Trước hết anh phải là người cái đã."
Hoắc Tàng nói xong liền rời khỏi bữa tiệc. Lúc này Hoắc Phong mới nhận thấy hình như lúc nãy Hoắc Tàng hơi khác thường.
Vẻ mặt Lăng Vân Tiêu thoáng hoảng hốt trong nháy mắt như thể bị chấn động bởi câu nói vừa rồi của Hoắc Tàng.