Lăng Vân Tiêu nghe Tô Hồng thành khẩn đáp lại, suy nghĩ một lát, gật đầu nói:
"Nếu tôi muốn nói, tôi cũng không phải là muốn mời ông chủ Tô hát hí khúc thì sao?"
Tô Hồng: ". . ." Vậy càng không được, con người của tôi còn đắt giá hơn hí.
Nhưng Tô Hồng không dám nói, cậu chỉ có thể uyển chuyển cự tuyệt:
"Tô Hồng chỉ là một con hát, ngoại trừ hát hí khúc, cũng không có tác dụng khác, đại soái nâng đỡ như thế, thật là làm tôi cảm thấy sợ hãi."
Lăng Vân Tiêu lắc đầu, bước nhẹ đến bên cạnh Tô Hồng.
"Ông chủ Tô luôn luôn tự coi nhẹ mình như vậy, nhưng cũng chính dáng vẻ đê mi thuận nhẫn này, cực kì giống như đóa hoa sen nở rộ trong ao sen của Giang Nam."
Tô Hồng: ". . ."
Cậu thua.
Tô Hồng gian nan trả lời: "Hoa sen trong sạch, sinh trong bùn không nhiễm mùi bùn, tôi chỉ là một nam nhi bình thường, sinh ra có một cái túi da tốt thì sao sánh được?"