Hoắc Tàng hạ tầm mắt, chỉ thấy một chuỗi vòng tay Bồ Đề nằm trên bàn tay trắng nõn mịn màng của Tô Hồng, từng đường vân óng ánh uốn lượn tinh xảo, có thể lờ mờ nhìn thấy ba chữ "Pháp Hoa Tự" được khắc lên mặt trên.
"Là xin ở Pháp hoa tự sao?" Giọng nói của Hoắc Tàng vô thức mang theo một chút dịu dàng.
Tô Hồng gật gật đầu:
"Đúng vậy, đây là mấy năm trước, thời điểm chiến sự ở phương Bắc diễn ra tàn khốc nhất, tôi đã đi đến Pháp Hoa tự để xin chuỗi tràng hạt này, những đứa trẻ xung quanh tôi mỗi đứa cũng đều xin một chuỗi, mong là có thể được Phật tổ phù hộ."
"Phật tổ phù hộ sao?"
Trong mắt Hoắc Tàng hiện lên một tia cười cợt.
Nếu Phật tổ thật sự yêu thương sinh linh, phù hộ cho vạn vật, vậy tại sao không bảo vệ cho những kẻ xâm lược kia, mà ngược lại bảo vệ cho cái đất nước loạn lạc đã sớm mục nát này!
Người của nhà họ Hoắc chưa bao giờ tin vào thần Phật, chỉ tin súng đạn nằm trong tay mình.