Tô Hồng căng thẳng mím chặt môi.
Đùa kiểu gì vậy , Tô ca có thân thế trên phương diện này , sao có thể bị phạt?
Một roi hạ xuống thôi cũng sợ phải đi gặp Diêm Vương rồi .
Nhưng hắn nếu không nói lời nào, như thế nào ổn nhân thiết? Như thế nào bộ tiểu chó săn?
Chỉ thấy Tô Hồng thở dài, giương mắt đối diện với Hoắc Tàng:
"Hoắc thiếu soái, bất luận thế nào, hôm nay phải cảm ơn ngươi đã cùng ta xuất hiện , bằng không dù là bắt người hay đêm tuyết trở về thành đều phải dằn vặt rất lâu."
Con ngươi của Hoắc Tàng bình thường đen như màn đêm dường như có từng đợt thủy triều dâng lên.
Đuôi lông mày hắn hơi nhíu lại , đáy mắt nhăn chặt, hình như đang đợi Tô Hồng nói câu tiếp theo .
Tô Hồng trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Ngày mai hoặc là ngày kia , chờ thân thể của kẻ hèn này có chuyển biến tốt đẹp một chút, xin cho phép ta tới cửa bái phỏng , tự mình cảm tạ ân tình của thiếu soái ."