Lần đầu tiên Cô Phán cảm thấy Hoắc thiếu soái đáng sợ này cũng biết nói tiếng người.
"Đúng đó, chị Thiển Thiển cũng không biết thương ông chủ..."
Tô Hồng nghe Cố Phán nỉ non, lại nhìn Hoắc Tàng đang bất mãn, bất đắc dĩ cười nói:
"Thiếu soái, có lẽ sau này Thiển Thiển sẽ trở thành quá phụ của nhà họ Hoắc, anh không thích cô ấy như vậy, sau này về chung một nhà làm sao ở chung?"
Cậu cố ý giả vờ như không biết, ở nhà họ Hoắc ai nắm quyền, mà Hoắc Tàng lại nheo lại mắt:
"Cậu sợ cô ta trả thù?"
Giọng nói lãnh khốc âm lệ, để Tô Hồng hoài nghi hắn còn một câu này chưa nói "Nếu là cô ta dám có dị động, tôi sẽ cho cô ta sống không bằng chết."
Tô Hồng lắc đầu: "Thiếu soái lo xa rồi... Tôi chỉ đứng trên lập trường của anh mà suy nghĩ một chút vấn đề."
"Vậy còn chính cậu, cậu đang lo lắng cái gì?" Hoắc Tàng lạnh giọng hỏi.