Ông chủ Tô rất ít khi lên sân khấu đó là chuyện cả Bắc Vọng Thành hoặc thậm chí là toàn bộ Lê Viên giới đều biết.
Có người nói khi ông chủ Tô còn trẻ đã bị bọn cướp làm bị thương nên vào nghề cũng khó khăn hơn người khác.
Nhưng bù lại ông chủ Tô lại có thiên phú trời ban, kiên cường lên sân khấu hát với thân thể tàn phế này, đi hát mấy năm cũng dần dần tạo nên danh tiếng.
Hắn có thể hát đào nhi cũng có thể hát tiểu sinh, nam nữ biến hóa vô cùng tự nhiên, bản lĩnh khỏi phải nói.
Từ sau khi hắn nhận về và giúp đỡ mấy đứa trẻ rồi dạy bọn nó hát hí khúc, luyện múa thì bản thân dần dần rút lui khỏi sân khấu.
Nhưng bất cứ một ơi ở Lê Viên này, một khi đã nghe qua tuồng của Tô Hồng đều để lại ký ức không thể xóa nhòa.
"Nói gì thì nói chứ vẫn là mặt mũi của đại soái lớn nhất!
Tôi nghe nói lần trước Vạn nguyên soái Vạn Kim Hổ của Uyển Thành cố ý mời ông chủ Tô đến hát một khúc hí kịch nhưng ông chủ Tô lại để cho học trò mình đi.