Lục Thanh Y trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: "Sau đó người anh trai kia đâu?"
Tô Hồng nghĩ nghĩ, nói: "Hình như anh ta vẫn luôn biết, sẽ có người tới đón anh ta rời đi, sau đó quả thực có người tới đón anh ta, từ đó về sau tôi chưa gặp lại anh ta, còn rất đáng tiếc, anh trai đó lớn lên vô cùng đẹp trai."
Lục Thanh Y bỗng nhiên bật cười: "Ồ? Rất dễ nhìn?"
Tô Hồng một bộ biểu tình 'Cậu đừng ghen': "Tôi không nhớ rõ lắm…Chuyện rất lâu trước kia, chỉ nhớ là rất đẹp, nếu đặt ở hiện tại…Hẳn cũng là một tiểu thịt tươi."
Lục Thanh Y cười lạnh nhếch miệng cười nói: "Tuổi tác như vậy, còn là tiểu thịt tươi?"
Trên mặt Tô Hồng tỏ vẻ cậu nói cái gì tôi nghe không hiểu.
Lục Thanh Y cũng ý thức được cảm xúc của mình có chút mất khống chế, thu hồi mũi nhọn trên người, một lần nữa cúi đầu múc một muỗng cháo:
"Mau ăn đi."
Tô Hồng gật gật đầu, nghe lời nhanh ăn cơm.
Ăn được một nửa, Tô Hồng lại hỏi: "Thanh Thanh, cậu có ước mơ gì không?"