Hai người ngồi ở bàn bên cạnh, không giống kinh chủ với đại minh tinh, ngược lại sẽ nghĩ là hai người nhà đã sống với nhau rất nhiều năm.
Lúc này đã gần giữa trưa, Tô Hồng nhìn thời gian trên di động, tâm trạng thoải mái hỏi:
"Thanh Thanh, cậu còn phải chụp bao lâu nữa?"
Lục Thanh Y múc một muỗng cháo, nghe vậy quay đầu đi: "Anh muốn ra ngoài chơi? 5 giờ đêm nay kết thúc, tôi cùng anh xuống núi đi dạo phố, 8 giờ trở về còn có một tuồng kịch."
8 giờ.
Tô Hồng cười lắc đầu: "Không cần không cần, chỉ có 3 tiếng lăn lộn làm gì, tôi là tới đây thăm cậu, chờ ăn cơm xong, tôi phải trở về."
Lông mày Lục Thanh Y hơi hơi nhăn lại: "Phải trở về nhanh như vậy?"
"Ai nha cậu biết không, một phút đồng hồ của tôi trên dưới mấy chục vạn, lần này tôi tới đây chính là thấy cậu chụp ảnh gian khổ như vậy, muốn đến thăm cậu."
Tô Hồng lắc lắc đầu, cắn chiếc đũa.