Sau khi Tô Hồng đạt được mục đích, lần đầu tiên xuất hiện ý cười chưa từng thấy qua.
Hai người bọn họ là kẻ bị thế giới ruồng bỏ, trong hoàn cảnh ác liệt lại cô đơn tĩnh mịch, dựa vào nhau mà sống, ôm ấp lấy nhau.
"A..."
Tô Hồng run rẩy, rên lên một tiếng.
Dưới động tác mềm nhẹ lại cứng rắn của Lục Thanh Y, không có sự chống cự, hoàn toàn tiếp nhận đối phương.
Trong mắt Tô Hồng vừa hoang mang, lại vừa kiên định.
Hoang mang không biết được tại sao lại thành như bây giờ.
Kiên định là vì cuối cùng cũng có một ngày cậu đem được người này trói buộc vĩnh viễn ở bên cạnh mình.
Cho dù đến tận cùng của cuộc đời, rồi lại phải chuyển qua một vị diện xa lạ khác.
"Cậu là của tôi..."
Tô Hồng theo bản năng mà nói ra khỏi miệng.
Lục Thanh Y cúi đầu khé cắn tai Tô Hồng: "Anh cũng là của tôi."
Tô Hồng vì lộ trình tuần trước mà xoay vòng vòng cả ngày, vào thời khắc này tâm tình cuối cùng cũng bĩnh tĩnh hạ xuống.
...