Tuy rằng lỗ mãng nhưng lại chứng minh được sự thành tâm.
Lục Thanh Y im lặng quay người lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt viết đầy chữ khổ sở của Tô Hồng.
"Như vậy mà đã không chịu được?" Lục Thanh Y nhẹ nhàng cười hỏi.
Khuôn mặt của hắn được chuyên gia trang điểm cố ý bày ra vẻ mệt mỏi, giọng nói lại khàn khàn khiến cho tâm tình Tô Hồng càng thêm khó chịu.
Tô Hồng nhất thời mất khống chế hô to lên: "Vậy thì sao? Sao? Lúc cậu từ trong nhà lao ra, lại dám thật sự đâm vào cửa, tôi ở bên ngoài nhìn thấy rất rõ ràng!"
Lục Thanh Y cụp mắt: "Muốn làm diễn viên, là phải diễn giải được hình ảnh chân thực, không va vào thì sao khán giả cảm nhận được chấn động thực sự?"
"Cậu có thể tìm người đóng thế mà! Còn có thể để hậu kỳ sửa một chút! Cậu hoàn toàn không cần phải tự mình lên như thế!"
Ngột ngạt cùng uất ức trong lòng Tô Hồng một mạch phát tiết ra.