Sau khi Lâm Uyển Dung bỏ chạy, cả căn phòng trống vắng tràn ngập bầu không khí xấu hổ lại có thêm chút tĩnh lặng như trước cơn giông bão.
Tô Hồng cứng nhắc xoay người lại: "Thanh Thanh, cậu hãy nghe tôi giải thích..."
"Đã tìm tới tận cửa, bằng lòng cấp lại tiền cho anh, còn nguyện ý dâng cả thân thể cho anh nữa." khóe môi Lục Thanh Y cười như không cười, nghiêng người dựa lên bức tường ở lối vào.
Bực bội khi nãy hoàn toàn bùng phát chỉ trong một giây.
Thậm chí còn làm cho cả hắn cũng quên mất.... Hắn cùng với Tô Hồng chưa từng có bất kì một cam kết tình cảm thật sự nào.
Mà Tô Hồng... vẫn nhớ rất kỹ việc này.
Tô Hồng nhìn thấy thái độ của Lục Thanh y đã thay đổi, trong lòng liền nảy ra một mưu kế nhỏ.
Tô Hồng giả vờ tỏ vẻ khó xử: "Tôi cùng cô ta thật sự không có gì... Trước kia đúng là từng gặp mặt qua, nhưng có khả năng là do cô ta trong cảnh tuyệt vọng đâm ra muốn thử mọi cách nên mới đến tìm tôi..."