Nghe Tô Hồng lải nhải, khác nào giám đốc trẻ ân cần giáo huấn bọn nhóc, Lục Thanh Y lần đầu cảm giác trong lòng không có buồn bực.
Mà là….đơn giản, có chút ồn ào thôi.
Vẫn còn có thể chịu đựng được.
Hắc nhấc mi liếc nhìn Tô Hồng, Tô Hồng lập tức á khẩu, quay trở lại nắm lấy chiếc đũa:
"Ăn mì!"
Rõ ràng chỉ có hai người, nhưng bữa cơm lại ăn hết sức vui vẻ dễ chịu.
Lục Thanh Y: "…"
Làm thế nào hắn lại có suy nghĩ này chứ.
Lục Thanh Y ngồi xuống, trầm mặt nhìn bát cơm trước mặt mình, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Nên….nói lời cảm ơn mẹ trước….à nhầm, cảm ơn Tô Hồng sao…
"Đũa cũng có rồi nhìn chằm chằm vào bát làm gì…"
Tô Hồng nắm lấy hai chiếc đũa và hai chiếc muỗng từ trong bếp đi ra, lẩm bẩm nói.
"Quả nhiên là một đại minh tinh a không biết đến cầm giúp cái thìa cái đũa…"
Lục Thanh Y: "…"
Đột nhiên suy nghĩ cảm ơn gì đó đều không muốn nói nữa.