Dùng kiếm chĩa vào kẻ yếu, là việc mà trước đây Trạch Nặc Tư căn bản không nghĩ nó sẽ xảy ra trên người mình.
Nhưng ngày hôm nay, hắn lại không có một câu oán hận.
Kẻ yếu xưa nay cũng không là tuyệt đối.
Đặc biệt là khi kẻ yếu cũng đã sắp vươn độc thủ về phía người bên ngoài.
Công chúa Bạch Tuyết hoảng hốt nhìn ánh mắt kiên định tới lãnh khốc của Trạch Nặc Tư, một lát sau mới như đột nhiên tỉnh ra, quát lên:
"Chàng sẽ không cứu được bà ta! Không có ai có thể cứu được bà ta!"
Con ngươi của Trạch Nặc Tư co rút lại: "Mi nói cái gì?"
Thời khắc hỗn loạn, công chúa Bạch Tuyết thế mà nở nụ cười khổ: "Sẽ không có ai yêu bà ấy, sẽ không có ai yêu một ác ma!"
Trạch Nặc Tư nhíu mày, sao đột nhiên chuyện này lại dính tới yêu hay không yêu rồi?
Nhưng hắn cũng không muốn suy nghĩ lãng phí thời gian, thấp giọng gầm nhẹ: "Ta yêu em ấy! Sau đó thì sao!"
Công chúa Bạch Tuyết đột nhiên cứng ngắc.
Hai dòng nước mắt chảy ra viền mặt.