Muốn tìm ai, không nói cũng biết!
Mặt trời xuống núi, khắp nơi tối đen như mực.
Trạch Nặc Tư chạy tới chuồng ngựa, cầm lấy dây cương của Tia Chớp rồi lập tức chạy ra lâu đài.
Vì muốn cho ngựa có thể chạy nhanh, hắn thậm chí còn cởi bỏ yên ngựa, chỉ cầu có thể nhanh chóng tìm được công chúa Bạch Tuyết ở trong rừng.
"Nhanh! Nhanh lên!"
Chỉ cần tìm được công chúa Bạch Tuyết, liền có thể biết được thứ Tô Hồng ăn là thứ gì, hắn nhất định phải cứu Tô Hồng!
Nhưng Andrew và Trạch Nặc Tư cũng không biết công chúa Bạch Tuyết ở nơi nào, dù cho chỉ dùng thời gian nửa ngày chạy tới trong rừng nhưng cũng chỉ có thể đi lung tung mà tìm người.
" Công chúa Bạch Tuyết!"
Không có ở bờ sông!
" Công chúa Bạch Tuyết!"
Không có dưới tàng cây!
" Công chúa Bạch Tuyết!"
Trên đường nhỏ cũng không có!
Trạch Nặc Tư nắm chặt dây cương, lưng ngựa cứng rắn xóc nảy làm hắn muốn tan vỡ, nhưng hắn vẫn không để ý tới mấy thứ này.