"Chuyện là vậy đó, vương hậu."
Andrew đưa hươu đực mà anh ta săn được cho bọn người hầu, đem rổ hoa qua kia đưa cho Tô Hồng.
Tô Hồng lặng im nghe, ánh mắt nhìn vào giỏ trái cây trong tay anh ta.
"Ý của ngài là, lần trước ngài thả công chúa Bạch Tuyết vào rừng rậm, mà con bé.....con bé nhờ ngài đem giỏ hoa quả này tới tìm tôi?"
Giọng nói của Tô Hồng có chút nguy hiểm, Andrew hoảng sợ quỳ xuống:
"Vương hậu, công chúa là vì muốn cầu hoà, xin lỗi ngài, mới nhờ tôi mang hoa quả mà cô ấy tự tay hái đến cho ngài, đối với chuyện lần trước tôi giấu diếm ngày... là tôi sai."
Tô Hồng từ trên hoàng vị đứng dậy, một bộ lễ phục cao cổ màu đen tôn lên sự lạnh lùng vô tình của cậu.
Vương miện đội trên mái tóc màu đen cũng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
"Ngài là người sống sót duy nhất mà tôi chừa lại, tại sao lại phản bội tôi?"