Cuống họng của Tô Hồng dưới sự ăn mòn của nước thuốc phép thuật mà trở nên khàn đặc, mà bây giờ, cậu đang liều lĩnh gào thét nổi khổ và hận thù của mình.
Trạch Nặc Tư ôm Tô Hồng đang giương nanh múa vuốt, suy nghĩ cũng hỗn loạn.
Anh ta chỉ thuận miệng nói... vương hậu là đàn ông.
Vậy mà vương hậu phản ứng quá khích như vậy.
Hơn nữa vương hậu vẫn luôn gào thét cái gì... ai giết cha mẹ của cô ấy?
Lúc này Trạch Nặc Tư đột nhiên nhớ tới, nghe nói ngày mà vương hậu lên ngồi, cả người mang xiềng xích.
Đồng tử của anh thu nhỏ lại.
Liên tưởng tới mưu bàn tay tràn ngập vết thương, liên tưởng tới màn gào thét cuồng loạn lúc nãy...
Vương hậu, cậu ấy...
Vẫn luôn bị ép buộc !
Thấy ánh mắt của Trạch Nặc Tư thay đổi mấy lần, cuối cùng hóa thành chấn kinh, đau lòng.
Tô Hồng còn đang giả bộ điên cuồng, nhưng trong lòng hiểu rõ, cậu thành công.