Ác long vứt quần áo Tô Hồng đi rất xa, còn mấy viên bảo thạch trang sức thì đã trở thành một thành viên của cái núi châu báu đằng kia.
Tô Hồng không lấy lại được, Trạch Nặc Tư cũng bất lực.
Thế nhưng hắn hi vọng bản thân có thể thận trọng một chút, tuyệt đối không thể xảy ra chút sai lầm nào, bằng không mặt của hắn và vương quốc Tư Kinh Hoa khả năng sẽ tan nát.
Chuyện không theo ý, trong khi hắn duỗi tay muốn nắm lấy một góc vải thì không cẩn thận dùng sức quá mạnh, lỡ tay đụng phải Tô Hồng đang đứng trước mặt.
Tô Hồng bởi vì cả người trần trụi mà lúng túng đứng yên tại chỗ, không ngờ lại bị Trạch Nặc Tư đụng một cái ngã xuống.
"Vương Hậu!"
Trạch Nặc Tư gầm nhẹ một tiếng, theo bản năng ôm lấy thân thể của Tô Hồng.
Bàn tay kề sát tới bờ lưng mềm mại, não của Trạch Nặc Tư đột nhiên nổ bùm một tiếng, pháo hoa đầy trời.
Lập tức, cả hai ngã xuống núi châu báu của ác long.