Có một số việc dù biết là sai trái nhưng vẫn có một số người không từ thủ đoạn mà đi làm.
Giống như con thiêu thân, cho dù biết đâm đầu vào lửa sẽ chết không toàn thây nhưng nó vẫn cứ không bao giờ dừng lại.
Khi Tô Hồng nhìn thấy Trạch Nặc Tư dắt Thiểm Điện đứng ở bãi cỏ trước lâu đài, trong mắt Trạch Nặc Tư, vương hậu vẫn là cái tư thế ung dung đó.
[ Tô Hồng: Mi nhìn thấy chưa, cái con sói con này bây giờ vẫn cảm thấy ở cùng với ta giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng mà không tới ba ngày, ta đảm bảo hắn không có tao liền sống không nổi. ]
[ Hệ thống: 233333, dùng cái phận bạn bè nhắc nhở cậu một câu nè, Vương Hậu cao quý, cậu ở thế giới này hơi lâu rồi đấy. ]
[ Tô Hồng: Liên quan gì tới ta! Mấy năm trước hắn mới chỉ là một con sói con lông còn chưa mọc đủ, ta có thể làm gì hắn bây giờ! Đi tới vương quốc Tử Kinh Hoa bắt hắn về là áp trại công tước sao? ]
[ Hệ thống: Vâng vâng cậu nói đúng, ngực cậu to cậu nói đúng hết. ]