Nhưng điều đầu tiên hắn nghĩ đến sau khi phản ứng lại là tự trách
Trạch Nặc Tư, mày là một kỵ sĩ, giải cứu công chúa khỏi nguy hiểm không phải là trách nhiệm của mày sao?
Không, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là vì công chúa.
Bởi vì hắn ý thức được, trong lòng hắn, không có công chúa...
Hắn thở dài một hơi.
Hoàng hậu... Ngài thật sự... Muốn làm chuyện ác độc như vậy sao?
Do dự một lúc lâu, bạch mã hoàng tử vẫn quyết định đi vào rừng rậm.
Nếu như tên thợ săn lỗ mãng kia thật sự muốn ra tay với công chúa...
Mình nên cứu công chúa.
Cho dù hắn rất không thích công chúa, nhưng việc nhìn thấy kẻ yếu bị ức hiếp, đối với hắn chính là một kiểu tra tấn tinh thần.
Hắn có lẽ sẽ vì thế mà áy náy cả đời.
Nhưng Trạch Nặc Tư không nghĩ tới, khi hắn cưỡi Tia Chớp vào trong rừng rậm, thấy An Đức Lỗ không hề sát hại công chúa Bạch Tuyết.
Ngược lại An Đức Lỗ đưa cho công chúa một cây dao: