"Cha của tôi..."
Công chúa Bạch Tuyết ngồi trên lưng ngựa, hai giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Ông ấy chết trong đêm tân hôn với vương hậu."
Ánh mắt Trạch Nặc Tư hơi trầm xuống: "Có quan hệ với vương hậu sao?"
Công chúa Bạch Tuyết sợ sệt trừng lớn mắt, để mặc cho nước mắt lăn dài: "Là vậy phải không? Là vương hậu làm sao?"
Cô ta ngây thơ, mờ mịt nhìn Trạch Nặc Tư.
Nhưng Trạch Nặc Tư không có nhìn cô ta.
Trạch Nặc Tư như có điều suy nghĩ nhìn bóng dáng trên sân thượng, công chúa Bạch Tuyết cũng nhìn theo ánh mắt của anh ta, trong nháy mắt sợ đến mức hoa dung thất sắc:
"Là vương hậu! Tôi... Tôi phải đi về!"
Cô ta hoảng sợ từ trên ngựa leo xuống, cúi thấp đầu từ bên cạnh của Trạch Nặc Tư chạy qua.
Hình như Trạch Nặc Tư cũng không có phát hiện, chỉ ngẩng đầu lại nhìn vương hậu một chút.
Anh ta phát hiện vương hậu cũng nhìn qua hướng này, trong nháy mắt đó, anh mắt hai người giao nhau giữa không trung.