Trong lòng nghĩ như vậy, trên tay cũng đã bắt đầu hành động.
"Điện hạ! Xin dừng bước!"
Trạch Nặc Tư nắm cổ tay đang kéo váy của Tô Hồng.
Tô Hồng khẽ giật mình, cánh tay bị Trạch Nặc Tư kéo lại, váy của cô cũng theo đó mà bị kéo lên cao.
Trong nháy mắt, cặp đùi mảnh khảnh, bên ngoài là một đôi tất mờ bằng nhung tơ đập vào mắt của Trạch Nặc Tư.
Tô Hồng hơi tức giận: "Vương tử điện hạ!"
Trạch Nặc Tư cảm thấy mu bàn tay có chút đau xót, nhìn xuống mới phát hiện một tay khác của Tô Hồng đang cầm một chiếc quạt xếp bằng lông vũ, mới vừa rồi cô ấy dùng cây quạt này gõ anh.
Trạch Nặc Tư này cũng không quá lý trí.
Anh ta lập tức buông tay ra, không thể làm gì khác hơn là khom người nói: "Tôi... Tôi rất xin lỗi, bởi vì nhìn thấy gương mặt mỹ lệ cao quý như nữ thần của ngài, đã làm cho tôi mất đi năng lực suy nghĩ."
Tô Hồng ngẩn người, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, cười như không cười, dùng quạt xếp đẩy cằm Trạch Nặc Tư lên: