Đến khi Tô Hồng mặc xong quần áo đi ra ngoài, nhìn một cái liền choáng váng:
"Chúng ta... định đi đâu sao?"
Giọng nói của Tô Hồng còn chút khàn khàn, đi qua khoang trung ương, không nhìn đám thuyền viên còn đang quy hoạch tuyến đường, nhìn thẳng về Lạc Tàng Hoa đang đứng ở giữa.
Mái tóc vàng luôn chỉnh tề của Lạc Tàng Hoa hôm nay lại không chải, chỉ cột thành một chùm đuôi ngựa, tùy ý ngổn ngang, tựa hồ cũng người đàn ông tinh xảo như hoa hồng ở nửa năm trước không phải là cùng một người.
Đôi mắt hẹp dài của Lạc Tàng Hoa ngước lên nhìn Tô Hồng, ánh mắt thương yêu đầy dịu dàng:
"Sao không mang giày vào."
Tô Hồng cúi đầu, phát hiện thì ra mình đi chân trần ra.
Nhưng trọng điểm là cái này sao?
"Chúng ta... định đi đâu sao?"
Tô Hồng lại hỏi lại một lần, biểu hiện có chút cố chấp.
Lạc Tàng Hoa đi tới, người xung quanh đều tự động tránh ra nhường đường cho hắn.