Thời điểm không khí đang quỷ dị, Tô Hồng giương mắt nhìn thấy Lạc Tàng Hoa cùng một người khác ở phía sau bước tới.
Đi theo phía sau hắn là một thanh niên có mái tóc cháy nắng.
Khuôn mặt khôi ngô, thân hình cao lớn, gần như sắp vượt qua cả chiều cao của Lạc Tàng Hoa .
Quan trọng nhất là, đối phương có một đôi mắt đào hoa hờ hững.
Trong nháy mắt, dựa vào trực giác Tô Hồng đã gần như đoán được người này—— Lâm Khôn.
Ánh mắt kiềm chế hoảng hốt của Tô Hồng trước đó đã chuyển thành bình tĩnh, thua gì thì thua cũng không thể thua khí thế.
Nhưng rất nhanh, Tô Hồng đã nhìn thấy trạng thái của Lâm Khôn, nếu bộ dạng bên ngoài rất bình tĩnh thì trên mặt đã có một tia cứng ngắc, vả lại cước bộ của hắn ta khi đi theo Lạc Tàng Hoa cũng có chút hấp tấp ——
Rất rõ ràng, hắn ta không đạt được mục đích hắn ta muốn từ trên người Lạc Tàng Hoa.