Chỉ mới chớp mắt, mười năm đã thoáng cái trôi qua.
Ngày hôm đó, Tô Hồng mới từ dưới núi trở về, bởi vì hắn mang thê tử của Mạc Trợ an bài ở một nơi xa, cho nên còn thường xuyên xuống núi quét dọn mộ.
Một quỷ vật, đến một ngôi mộ đã sớm không còn hồn phách, cũng không ai bái tế, nghe thấy liền buồn cười, tuy nhiên Tô Hồng không quan tâm.
Mạc Trợ đã hoàn thành hứa hẹn với Tô Hồng, đã đi đầu thai, ba oan hồn muội muội khác tên như hoa như ngọc cũng đã đi đầu thai, bây giờ, núi to như thế chỉ còn mình hắn và Niệm Hồng ở.
Hi nhi… Không đề cập tới cũng được, yêu Sơn Thần sát vách, thường xuyên chạy sang đỉnh núi sát vách, Tô Hồng nhìn thấy bên núi sát vách kia là một tên lỗ mãng liền tức giận.
Không ngờ, lần này Tô Hồng trở lại chùa Khê Minh, trừ đã được quét dọn sạch sẽ trong ngoài, ngôi chùa nhỏ trống vắng, không thấy Niệm Hồng đâu.
Ý cười hiền hòa trên môi Tô Hồng liền dừng lại.
Cất hộp đựng điểm tâm hắn đã mang từ dưới núi lên vào tay áo.