Cuối cùng, Vũ Văn Vũ vung roi lên, một roi quất xuống lồng ngực Tô Hồng…
Mỗi một roi hắn ta quất xuống đều có một tiếng reo hò hắn bước đến ngai vàng vang lên.
Mỗi một giọt máu chảy xuống, đều không thể phản lại lời thề kiên quyết tiến về phía trước của hắn ta.
Tim Trần Yết xiết chặt, hắn ta chỉ cảm thấy hô hấp của mình như muốn ngừng lại.
Hắn ta cơ hồ muốn hét lên, hét cho Vũ Văn Vũ dừng tay lại, nhưng dù hắn hét lên thì mọi chuyện cũng có thể khác đi được đâu…?
Hắn ta đau đến mức lưỡi cũng khô khốc lại.
"Trái tim này của ta, cuối cùng lại.. Đặt sai…"
Một roi cuối cùng rơi xuống, huyết lệ của Tô Hồng chảy ngang, đây là câu nói cuối cùng Tô Hồng nói với Vũ Văn Vũ.
Mặt Vũ Văn Vũ dính đầy máu tươi, trong lúc nhất thời như mất hết toàn bộ mê man, nhưng chung quanh đều là những ánh mắt hài lòng của kẻ khác, giống như nói cho hắn ta biết, tất cả đều này đều xứng đáng.