"Đó, ta, chấp niệm ngươi."
Tô Hồng hết sức chăm chú nói.
Khê Minh sững sờ, lập tức cười khúc khích, thần sắc cũng ôn hòa hơn.
"Nếu như thí chủ cảm thấy, cùng bần tăng làm bạn có thể xóa đi được chấp niệm của mình, vậy bần tăng tuyệt đối không từ chối."
Thần sắc Tô Hồng dần lộ ra vẻ vui sướng, tựa như một đứa trẻ ngoan đạt được mơ ước, vui vẻ quấn quanh người Khê Minh.
"Thật, có thể, ở một chỗ cùng ta?"
Khê Minh gật đầu, quay đầu nhìn về đỉnh núi hoang vu "Thật, bần tăng sẽ xây một ngôi chùa nhỏ trong núi này, dốc lòng tu hành, nếu như có thể hóa giải được chấp niệm trong lòng thí chủ, độ hóa thí chủ, cũng không uổng công làm một chuyện tốt."
Tô Hồng hiểu được Khê Minh nói những lời này là có ý gì, hắn chỉ cảm thấy, mình đã gian khổ lưu lạc bao lâu này, lại có thể có người làm bạn, người này lại hiền hòa như thế, làm chính mình yêu thích không thôi, thật sự vô cùng tốt.
Chỉ có Trần Yết, nhìn một màn này, lông mày nhíu lại thật sâu.