Sự tình có chút ngoài ý muốn.
Trần Yết dự định đi tìm đèn truy hồn, vừa mới thiết lập pháp trận quanh chu vi của quan tài cây liễu, để đề phòng lúc hắn ta rời đi, có người dụng tâm hiểm ác hạ độc thủ với Tô Hồng, lại nghe được một tiếng nói quen thuộc, nhẹ giọng kêu to—-
"Trần Yết…."
Trần Yết hơi ngừng lại.
Ánh trăng sáng lạnh lẽo, xuyên thấu qua cành cây chiếu vào trên áo bào của hắn ta, pha tạp như tinh quang rơi xuống.
Hắn ta quay người, nhìn thấy Liễu Phùng Xuân đang đứng bên ngoài bãi tha ma, áo lam bay tán loạn, lã chã như đang khóc.
Thế nhưng trong lòng Trần Yết không có rung động như mấy chục năm trước.
"Trần Yết, ta đợi ngươi mấy chục năm."
Liễu Phùng Xuân không dám bước vào bãi tha ma, dù do những năm tháng này tu vi của y đã đột nhiên tăng mạnh, nhưng cũng không dám chống lại Quỷ Vương như Cưu Nhược, không dám tùy tiện bước vào lãnh địa của đối phương.