Chân trước Trần Yết tiến vào Xá Lợi đường, thân thể Tô Hồng vừa vào phạm vi mái hiện, lập tức mở lớn hai mắt.
Bên tai… Trong lòng….
Khắp nơi đều vang dội tiếng ngâm xướng Phật lý, kinh Phật, Phật gia!
"'Thả ta ra! Thả ta ra!"
Tô Hồng giằng co đến tê tâm liệt phế.
Trần Yết còn chưa thấy được Xá Lợi của Khê Minh, Tô Hồng trong lồng ngực hắn ta đã giãy dụa bất an như vậy, khiến cho sự ngang ngược trong lòng hắn ta càng thêm bốc lên.
Nhưng khi hắn ta cúi đầu, phát hiện Tô Hồng tựa như càng thêm trong suốt, hắn ta khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đấu——
Hai chữ Khê Minh được khắc trên Phật đài Kim Liên, giữa Kim Liên chính là Xá Lợi của Khê Minh.
Gần trong gang tấc.
Nhưng Tô Hồng….
Hắn ta cắn răng, quay đầu ra khỏi Xá Lợi đường.
Đây là lần đầu tiên Trần Yết bị ngoại vật cắt ngang tâm thần, không thể kiên trì làm chuyện cần làm.