"A a a a quỷ——!!!"
"Không phải chùa Thập Phương là thánh địa Phật môn sao, tại sao lại có quỷ quái!"
"Người này, tại sao càng nhìn càng thấy giống vị thần tiên ngày đó vậy?"
Dân chúng bị dọa đến run lẩy bẩy, núp ở một bên đường núi, trơ mắt nhìn Trần Yết từng bước từng bước lên núi.
Mà ở phía sau hắn ta… Tô Hồng hơi mở ảo đi theo.
Tô Hồng biểu thị, bị dắt như chó, mặt mũi không còn, tâm chết, yêu tuyệt.
Đường đường là Quỷ Vương!
Bá chủ của đỉnh núi, đêm khuya mười dặm là chúa tế, là boss lớn liên tục trăm năm nay nữ quỷ muốn phụ thuộc vào nhất, hôm lại lại bị xem như chó mà dắt!!!!
"Trần Yết sư thúc tổ!"
Trụ trì nghe đến loại chuyện này, vội vàng chạy ra ngoài cửa lớn nghênh đón "Tại sao lại không trực tiếp mang tên Quỷ Vương này…."
Độ hóa.
Trong ánh mắt lạnh như băng của Trần Yết, lão nhân gia bị ép nước ngược câu này lại trong cổ họng.