"Ta là đại công tử của phủ Thừa Tướng, gia cảnh hậu đãi, ngực có Càng Khôn."
"Nếu không phải do nhất thời không tra xét kỹ càng, phụ thân bị tiểu nhân hãm hại, cũng sẽ không rơi vào cảnh làm hại Tô gia."
"Ta vỗ nghĩa, nam nhi tốt chỉ cần giữ lại một mạng, bất luận khuất nhục gì ta cũng có thể tiếp nhận được."
"Giữ được núi xanh, không lo thiếu củi đốt."
Lại không ngờ rằng, nửa đường lại gặp phải tai họa bất ngờ, xương tan thịt nát nơi hoang dã.
Câu nói sau cùng, Tô Hồng cũng không nói có nói ra miệng, thế nhưng Trần Yết biết được ý tứ của hắn.
Theo tiếng nói thanh thúy như suối chảy róc rách của Tô Hồng, lũ quét cuồn cuộn, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa.
Trần Yết quay người, chỉ thấy bọn họ quay về lúc mới bước vào phòng.
Ánh nến vẫn như cũ, đèn lồng treo cao, thời gian trôi qua tựa như chỉ mới uống cạn một chén trà.
Nhưng sự thật, bọn hắn cơ hồ đã sống lại hết ba kiếp.