"Là thật là giả, là thực là hư, trong lòng cô nương tự có quyết định, nếu không, cũng sẽ không sau khi chết vẫn ghi tạc những việc này trong tâm làm ngươi đau khổ tột cùng, ghi nhớ một cái đã là một trăm tám mươi năm."
Giọng nói khàn khàn của Trần Yết vừa dứt, cảnh tượng xung quanh bắt đầu hỗn loạn như hồ dán hòa vào nhau.
"Này, nghe nói a, vị Mã công tử trước đây thường đến xem Kiều Cơ, lấy nữ nhi của Huyện lệnh rồi!"
"Thật hay giả? Không phải hắn và Kiều Cơ gắn bó thân thiết lắm sao? Ta nghe nói a...đừng nói cho người ngoài biết, Kiều Cơ đã cho hắn không ít tiền a!"
"A? Đúng là không bình thường, đều là Hí Tử vô tình vô nghĩa, hoa khôi Kiều Cơ này, thế mà lại cho tên tú tài nghèo xơ xác kia tiền?"
"Còn không phải tên tú tài nghèo kia biết nói những lời đường mật sao? Ta thấy a, lần này Kiều Cơ đã bị ngã một cú đau a."
"Kiều Cơ? Kiều Cơ đều đã năm, sáu tháng không tiếp khách, các ngươi nói, nàng sẽ không...tự sát chứ!?"