"Kiều Cơ? Hai vị khách nhân...thật đúng là muốn đến tìm Kiều Cơ?"
Ngữ khí của tú bà có ý gì đó.
Trần Yết chớp chớp mắt, thu hồi tràng hạt ở ống tay, thả tay xuống nói: "Đúng vậy."
Ánh mắt tú bà sắc lại, mặc dù Trần Yết có mái tóc bạc với gương mặt tuấn tú, nhưng trong tay hắn cầm, rõ ràng là thứ đồ vật thiêng liêng của Phật môn...
"Hai vị đến tìm Kiều Cơ là vì chuyện gì? Kiều Cơ nàng, nàng ấy gần đây thân thể không tốt..."
"Vẫn xin sắp xếp."
Ánh mắt Tô Hồng sắc lại, thấy tú bà sinh lòng e ngại, lo lắng bọn hắn đến gây sự, may mà trực tiếp nhét một thỏi vàng vào trong tay đối phương.
Đại kim đĩnh vàng nguyên chất, ngay lập tức ổn định trái tim tú bà.
"Ai nha...Công tử người cái này, người cái này, sớm nói như vậy ta còn không hiểu sao!"
Tú bà làm vẻ ca ngợi ngươi thật hiểu chuyện.
Tô Hồng cười cười, vẻ xấu hổ.