Hi nhi đem nước nóng đến, ánh mắt tò mò phía trong phòng dừng lại một chút: Công tử, lúc nào ra tay?
Tô Hồng ngăn ánh mắt của Hi nhi, có chút hung ác: Chuyện của người lớn trẻ con đừng xen vào, mau đi ra!
Hi nhi lè lưỡi một cái, hiểu như không có chuyện gì nói ra: "Hai vị nếu có cần gì thì cứ ở trong viện gọi Hi nhi, Hi nhi ở gần, nghe được sẽ tới liền."
"Đa tạ Hi nhi cô nương."
Tô Hồng quay lưng về phía Trần Yết, ngoài cười nhưng trong lòng không cười đáp lại nàng.
Hi nhi thích thú cười cười, xoay người ra khỏi phòng.
Trần Yết đứng ở trong phòng, thản nhiên quét mắt qua xung quanh...
Lạ thật, căn phòng này không phải ma thuật biến thành, mà lại sử dụng những đồ vật thật sự có mùi của sự sống để trang trí.
Tô Hồng xoa xoa đôi bàn tay, vẩy chút nước nóng, cười nói: "Thánh tăng, là nước nóng, trời lạnh như thế, hay là tới tắm rửa đi?"