Lâu Kiêu ánh mắt run lên, lập tức ôm chặt lấy Tô Hồng, điện quang trong lòng bàn tay lấp lóe.
Quả thật là bầy côn trùng, bầy côn trùng này thế mà vẫn luôn bám theo bọn hắn, theo đến thành phố G!
Nhưng Lâu Kiêu đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy bên trong bầy côn trùng kia, có một hình bóng hết sức quen thuộc.
Vẫn là thanh niên cao lớn tươi cười, mặc dù cả người áo quần tả tơi, nhưng đôi cánh sau lưng lại khác hoàn toàn nhân loại, nhưng...Lâu Kiêu vẫn có chút nhận ra.
"Trạch Vinh..."
Giọng nói của Lâu Kiêu khàn khàn.
Trạch Vinh có hơi phức tạp, đưa tay, ngàn vạn bầy côn trùng bay về phía những con "Zombie" rời rạc, giống như phong quyển tàn vân, di chuyển đến nơi không một ngọn cỏ!
"Trạch Vinh!"
Lâu Kiêu hét lớn một tiếng.
Mặc dù đôi đồng tử của thanh niên vẫn mang nét hoang dại, nhưng đôi mắt đã ửng đỏ, nức nở nói:
"Chi đội đội đặc chủng dị hóa ba Trạch Vinh...báo cáo đội trưởng, Trạch Vinh không trở về được!"