"Tôi đi tìm vải thấm rượu sát trùng!"
Lâu Kiêu nói xong, quay người liền đi lục tung khắp nơi.
Đáng tiếc nơi này sau khi gặp biến cố đã bị cướp sạch đến không còn lại gì, ngoại trừ tìm được bọc vải bông bịt kín bên ngoài, căn bản tìm không ra thuốc thử trừ độc.
Lâu Kiêu cầm lấy bọc vải bông này, quay đầu lại nhìn Tô Hồng với nét mặt vô cùng phức tạp.
Hắn nhớ đến không biết lúc nào Tô Hồng bị thương như vậy.
Ngay lúc Lý Lan Đạt nổi điên, lúc mình muốn đi kéo lấy đối phương, bầy côn trùng bị Lý Lan Đạt hấp dẫn, nếu không phải Tô Hồng níu lấy mình, thì lúc này nằm đây chính là hắn.
Lâu Kiêu cầm lấy vải bông vô khuẩn chậm rãi bước đến, Tô Hồng đau đớn đã không còn thấy rõ biểu hiện của Lâu Kiêu, chỉ thấp giọng thở hắt ra:
"Anh đi đi, đem những thứ tìm được đi, đừng bận tâm đến tôi...Tôi, tôi có thể..."
"Đừng nói nữa."
Giọng nói của Lâu Kiêu đột nhiên vang lên bên tai.