Lúc Lâu Kiêu tìm đến Tô Hồng, Tô Hồng đang ở ngoài cửa nhà trưởng thôn, trong sân có đến mười mấy cái cáng cứu thương bị nhuộm đỏ.
"Cậu bé, cảm ơn các cậu...Tối hôm qua tôi đã thấy được, là các cậu đã cứu chúng tôi."
Một người phụ nữ trung niên nhìn qua rất có văn hóa kéo lấy, nghẹn ngào tạ lỗi.
Lâu Kiêu nghĩ nghĩ, quay người định rời đi.
Đảm bảo Tô Hồng vẫn còn an toàn, hắn tự nhiên không cần thường xuyên theo dõi.
Mà một lúc sau, cuộc nói chuyện của hai người lại hấp dẫn sự chú ý của hắn ——
"Thôn này của chúng tôi bình thường không gần đại lộ, không thông vào thành phố, cho nên ở lại đều là người già phụ nữ và trẻ em, thậm chí chúng tôi còn không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì!
Ban ngày càng ngày càng nóng, ban đêm lại càng ngày càng lạnh, những động vật cũng tự nhiên hung ác mà không nghe lời rồi..."
Tô Hồng đột nhiên ngắt lời đối phương: "Có phải trong thôn các bác có một con chó vàng?"